Giang Cung Tuấn kéo Đường Sở Vi ra khỏi hiệu thuốc số một.
Giang Cung Tuấn cũng có chút không biết phải nói gì.
Không phải chỉ đi mua nhân sâm thôi sao?
Sao lại gây ra nhiều chuyện như vậy?
Sau khi ra khỏi hiệu thuốc.
Trên đường lớn.
Đường Sở Vi bỗng nhiên hất tay Giang Cung Tuấn, rồi vươn bàn tay trắng nõn ra.
“Lấy ra”
“Hử?”
Giang Cung Tuấn hơi sửng sốt, hỏi: “Lấy cái gì?”
“Bớt giả vờ cho em, giấy chứng nhận màu đen trước đó anh lấy ra đâu, đừng cho rằng em không nhìn thấy.”
Giang Cung Tuấn lấy giấy tờ chứng nhận Hắc Long ra, Đường Sở Vi lập tức nhận lấy.
“Thống Soái Nam Cương”
Nhìn thấy mấy chữ trên giấy tờ chứng nhận, cô cười xì ra tiếng.
“Em cười gì thế?”
“Giang Cung Tuấn, anh có nhàm chán không vậy, làm giả giấy tờ cũng phải làm giống một chút, cũng phải phù hợp với thực tế chứ, anh làm giấy chứng nhận thống soái Nam Cương làm gì?”
Giang Cung Tuấn sờ mũi.
Còn chưa đợi anh nói gì, Đường Sở Vi đã bước đến thùng rác rồi quăng vào.
“Em…
Giang Cung Tuấn mở miệng nhưng không nói gì.
Đường Sở Vi trách măng: “Bớt làm mấy chuyện không đứng đản đi, làm giả giầy tờ, còn là giấy chứng nhận sĩ quan là tội lớn đó.”
“Ừ, anh biết rồi” Giang Cung Tuấn bất lực “ừ”, nhìn thùng rác thầm nhớ vị trí con đường này, đành phải lát nữa về bảo Nhiếp Ngôn giúp anh nhặt về thôi.
“Còn nữa..”
Đường Sở Vi lại vươn tay.
“Hả, hết rồi, anh chỉ làm giả một tờ giấy chứng nhận thôi, không còn nữa.”
“Kim bạc”
“À”
Giang Cung Tuấn lấy ra lượng lớn kim bạc, khoảng chừng có hơn năm mươi cái.
Đường Sở Vi lấy kim bạc, nhìn trái nhìn phải, đây chỉ là kim bạc bình thường, không có gì đặc biệt cả.
Mặt cô nghi hoặc, hỏi: “Đây, đây là gì?”
Giang Cung Tuấn cười hì hì, nói: “Anh cũng là sinh viên y khoa mà, trên người mang theo chút kim bạc để phòng ngừa”
“Đúng rồi, trước đó “
Giang Cung Tuấn biết Đường Sở Vi muốn nói gì, lấy ra một cây kim bạc, thừa dịp Đường Sở Vi không để ý đâm lên người cô.
Đường Sở Vi chỉ cảm thấy ngực tê rần.
Sự tê dại này lập tức lan ra khắp cơ thể, cô không thể cử động được, thậm chí còn không có sức để mở miệng.
Giang Cung Tuấn cười hì hì, nhanh chóng rút kim ra, nói: “Chỉ đơn giản như vậy”
Đường Sở Vi ngẩn người.
Cái này cũng thần kỳ quá nhỉ?
Một cây kim bạc, lại có thể có hiệu quả thần kỳ như thể.
Một lúc sau, Đường Sở Vi mới phản ứng lại, hỏi: “Làm sao làm được vậy?”
Giang Cung Tuấn cười giải thích: “Rất đơn giản, chỉ là các huyệt vị bình thường căn bản thôi, chỉ cần hiểu rõ là có thể làm được”
“Nói xạo.”
Đường Sở Vi đảo mắt.
Hiểu rõ thì có thể làm được, vậy các trung y ở phố Trung Y không phải đều có thể làm được sao?
Nhưng, cô chưa từng nghe nói có người nào có thể dùng một cây kim bạc thì có thể khiến một người ngừng hành động.
Cái này cô chỉ từng thấy trong phim truyền hình võ hiệp.
Giang Cung Tuấn cười thản nhiên, cũng không giải thích nhiều.
Bởi vì Đường Sở Vi là người ngoại đạo, nói với cô thì cô cũng không hiểu.
Anh không giải thích nữa, đổi đề tài, hỏi: “Bây giờ không mua được quà, làm sao đây? Lẽ nào tay.
không đến sao?”
Đường Sở Vi xem thời gian.
Bây giờ đã là mười giờ sáng.
Cô cũng không vội, cô định đến nhà họ Hà trước.
Vì sinh nhật của bà ngoại là ngày mai.
Đợi đến nhà họ Hà rồi, rồi buổi.chiều lại ra ngoài đi xung quanh xem thử.
Nếu thật sự không có thì buổi tối lấy chút thời gian về thành phố Tử Đằng, mua ở thành phố Tử Đằng rồi sáng sớm ngày đến cũng kịp, dù sao lái xe về chỉ tốn hơn hai giờ.
“bi thôi, đến nhà họ Hà trước”
“Ừm”
Giang Cung Tuấn gật đầu.
Hai người đi về phía bãi đậu xe gần đó.
Khi đi ngang qua một nhà vệ sinh công cộng, Đường Sở Vi nói: “Em đi toilet”
Nói xong, cô chạy về phía nhà vệ sinh công cộng.
Giang Cung Tuấn gọi cho Hoắc Đổng.
“Giang; anh Giang, chuyện đã xử lý xong chưa?”
“Ừm” Giang Cung Tuấn đáp: “Đã xử lý rồi, đúng rồi, giấy chứng nhận của tôi bị vợ vứt đi rồi, anh gọi điện cho Nhiếp Ngôn bảo anh ta giúp tôi nhặt về, giữ trước giúp tôi”
“Vâng, nó ở đâu?”
Giang Cung Tuấn nói vị trí.
Hoắc Đổng