Giang Cung Tuấn kéo Đường Sở Vi đi ra ngoài tòa nhà Bách Thảo.
Bên ngoài.
Vẻ mặt Đường Sở Vi bất mãn, hỏi: “Giang Cung Tuấn, anh làm gì vậy, sao phải lấy đồ vật quý giá như vậy chứ?”
“Vì sao không thể lấy, dù sao cũng không phải trả tiền mà” Giang Cung Tuấn ra vẻ chẳng sao cả.
“Anh…
Đường Sở Vi phụng phịu.
Rồi hít một hơi thật sâu: “Ây, thôi vậy”
Cô lại nợ cậu Giang thần bí kia một nhân tình rồi.
Sau này quay lại thành phố Tử Đằng kia, tìm cơ hội trả lại cho anh ta.
Thuận tiện nói với anh ta, sau này không cần phải đối tốt với cô nữa.
Cô là một người dân bình thường, những nhân vật lớn kia lại cứ đối tốt với cô, một lân chỉ là vô tình, nhưng nhiều lần đều như vậy. Chuyện này khiến cô vì được sung sướng mà cảm thấy sợ hãi.
Lấy được nhân sâm ngàn năm xong, Giang Cung Tuấn cùng Đường Sở Vi quyết định rời đi, lái xe quay trở vê nhà họ Hà.
Còn chưa tới nhà họ Hà đã nhận được điện thoại.
“Chị, chị đang ở đâu thế, anh họ Hà Huy Thành đang mời chị ra ngoài ăn cơm, chị nhanh đến đi”
“Thôi, chị không đi đâu.”
“Chị, chị nhanh đến đi, anh Hà Huy Thành mới riêng chị đấy, bọn em đang ở nhà hàng Vin, chính là nhà hàng xa hoa nhất của cái Hồng Bắc này: “Được rồi.”
Giang Cung Tuấn mở định vị ra, anh tìm vị trí một lúc rồi bắt đầu lái xe.
Cùng lúc đó.
Đào Thi đã sớm rời khỏi hội trường đấu giá của Bách Thảo.
Trong một khách sạn năm sao, trên phòng tổng thống.
“Tức chết ta”
Đào Thi khuôn mặt lúc trắng lúc xanh.
Ông ta là một thân y, dù cho có thế nào đi nữa cũng là đối tượng nịnh bợ của mọi người. Hôm nay đã tự nói ra bản thân rồi, thế mà lại bị một thăng nhóc con không coi ra gì.
Trước người ông ta là một người đàn ông trung niên, nói với vẻ mặt tôn kính: “Ông Đào, đã tra ra chỉ tiết tên nhóc kia rồi.”
“Nói” Trên mặt Đào Thi hiện lên ý muốn tàn độc, giọng nói lạnh lùng cất lên: “Dám đối nghịch với ta, đúng là muốn chết. Ta muốn hắn sống không được, muốn chết cũng không xong.”
“Thằng nhóc này tên Giang Cung Tuấn, đến từ thành phố Tử Đăng, cưới con gái của nhà họ Đường, mà nhà họ Đường kia lại là một gia tộc mới đến, tài sản của toàn bộ gia tộc tính toán ra cũng hơn ba mươi tỷ.”
““Hừ.
Đào Thi nắm chặt tay.
“Một kẻ ở rể của gia tộc mới đến cũng dám càn rỡ trước mặt ta.
“Ông Đào…”
Người đàn ông trung niên muốn nói lại thôi.
“Ấp a ấp úng cái gì, nói.. “
“Vâng.”
Người đàn ông trung niên lúc này mới mở miệng, nói: “Tuy rằng tên Giang Cung Tuấn này chỉ là một phế vật, nhưng vợ anh ta, Đường Sở Vi không phải người bình thường, cô ta có quan hệ khá tốt với không ít nhân vật lớn, nghe đồn vì mười năm trước cô cứu một người…
Người đàn ông trung niên nói ra tin tức mà ông ta biết.
“Đây là nguyên nhân tòa nhà Bách Thảo tặng cho cô ta nhân sâm ngàn năm sao?”
Khuôn mặt Đào Thi cũng ngưng trọng lại.
Cậu Giang thần bí?
Đây rốt cuộc là người nào?
Ông ta đi khắp thiên hạ, cũng thường đến thành phố Tử Đằng, nhưng chưa từng nghe nói đến thành phố Tử Đằng lại có một cậu Giang thần bí tài năng như vậy.
“Mười năm trước cứu người nhà cậu Giang?”
Ông ta híp mắt.
Đến cả người nhà họ Giang vào mười năm trước ông ta còn không thèm để ý đến, huống chỉ là thế hệ sau mười năm của nhà họ Giang.
Ông ta là thần y, giao lưu khắp đất nước.
Quen biết rất nhiều tai to mặt lớn.
Thậm chí còn có nhiều ông phải nịnh bợ ông ta.
Bởi vì, càng có tiền, lại càng sợ chết.
“Ông Đào, tôi còn điều tra được, Giang Cung Tuấn cùng Đường Sở Vi đến Hồng Bắc là để mừng thọ cho bà ngoại Đường Sở Vị, diễn ra ngay ngày mai.”
“Tốt lắm.”
Giọng nói của Đào Thi trầm thấp đến đáng sợ.
Trong mắt ông ta, Giang Cung Tuấn cũng chỉ là đứa sắp chết.
Mà nhà họ Hà, cũng xong rồi.
Giang Cung Tuấn lái xe đi đến nhà hàng Vin.
Đi tới tầng ba, có một phòng xa hoa được thuê.
Bên trong phòng này đã có không ít người đến.
Đây đều là những người thuộc thế hệ sau của nhà họ Hà, đứng đầu chính là Hà Huy Thành.
Hiện tại, Hà Huy Thành đang trò chuyện cùng hai người thanh niên hai mấy tuổi.
Người đàn ông mặc chiếc áo phông trắng, trên cổ đeo vòng vàng, trên tay đeo đồng hồ hàng hiệu, toàn bộ cơ thể đều là hàng xa xỉ cả. Dù chỉ là một chiếc đồng hồ, mà giá trị cũng lên đến năm, sáu trăm triệu.
Đây là người nhà họ Hứa, tên là Hứa Áo, là bạn thân của Hà Huy Thành.
Nhưng mà trong mắt Hà Huy Thành, ai cũng là bạn thân hết.
Còn trong mắt Hứa Áo, Hà Huy Thành là cái ram.
Nếu không phải Hà Huy Thành nói hôm nay muốn giới thiệu cho hẳn ta một cô gái xinh đẹp, hắn cũng lười đến.
“Anh Phục, tôi thật sự không lừa anh, chị họ của tôi xinh đẹp như tiên giáng trần vậy, nhan sắc ấy không thể chê nổi. Mặc dù chị ấy đã có chồng rồi, nhưng chồng chị ấy lại là một kẻ vô dụng, hai người bọn họ còn chẳng ngủ chung nữa”
“Tôi có thể làm chứng”
Đường Tấn mở miệng nói: “Chị tôi, cùng thằng anh vô dụng Giang Cung Tuấn kia thực sự không ở chung phòng, nhưng mà những người theo đuổi chị tôi đều là kẻ có tiền, cậu Ngụy biết đấy, nhà họ Ngụy