Hứa Tùng quỳ trên mặt đất, hèn mọn như con kiến vậy, sốt ruột vô cùng.
“Cô Sở Vi, nhanh, nhanh đọc số tài khoản cho tôi, tôi xin cô đấy, nhanh lên nào, tôi lập tức chuyển khoản ngay: Đầu óc Đường Sở Vi có chút mông lung.
Cầu được trả tiền sao?
Chỉ uống vài chén rượu mà thôi?
Nhìn thấy người đang năm chết ngất trên mặt đất, Hứa Áo, cô không nhịn được hít một hơi thật sâu.
Chẳng lẽ, lại là cậu Giang thần bí kia sao?
Cậu Giang thân bí kia ở thành phố Tử Đảng, mà nơi này lại là Hồng Bắc, cậu Giang thần bí sao lại biết được chuyện này?
Vậy thế lực của cậu Giang này cũng quá lớn đấy.
Đường Sở Vi chỉ nghĩ tới được một người.
Chính là cậu Giang thần bí kia.
Bên trong phòng thuê riêng này có không ít người.
Nhưng bây giờ toàn căn phòng tràn ngập sự tĩnh lặng, ai cũng không dám mở miệng nói chuyện.
Một lúc sau, Đường Sở Vi mới cất giọng nói: “Thôi vậy, coi như không có chuyện gì đi, tôi chỉ uống vài chén rượu, cũng không tính là chuyện gì to tát”
Sáu mươi tỷ cũng không phải là con số nhỏ, cô cũng không dám lấy.
Hứa Tùng đang quỳ trên mặt đất liếc nhìn Giang Cung Tuấn một cái.
Giang Cung Tuấn ngôi trên ghẽ, sờ sờ điễu thuốc, liếc mắt nhìn Đường Sở Vi nói: “Vợ à, em ngốc hay sao thế, không cần gì mà không cần, đây là sáu mươi tỷ đấy. Người bình thường có kiếm mấy đời cũng không kiếm được nhiều tiên như vậy đâu, anh nghe nói, gia tộc nhà họ Hứa, khối tài sản lên đến mấy trăm, mấy chục nghìn tỷ, không thiếu tiên đâu.”
“Đúng vậy, đúng vậy.’ Hứa Tùng đang quỳ trên mặt đất vội vã mở miệng nói: “Nhà họ Hứa chúng tôi thật sự không thiếu tiền, thẳng nghịch tử này dám để cho cô Sở Vi mời rượu, đúng là đồ to gan lớn mật, cô Sở Vi là kim chi ngọc diệp, cho dù uống một chén rượu phải trả ba tỷ cũng không tính là đät’ “Chuyện này…
Trên mặt Đường Sở Vi đem theo vẻ khó xử.
Giang Cung Tuấn nhìn Đường Tấn cùng Ngô Mịch còn đang đứng ngơ ra, không ngừng nháy mắt với hai người bọn họ.
Lúc này Đường Tấn mới phản ứng lại, nói: “Chị, chị còn thất thân gì thế, mau đọc số tài khoản đi…”
Nói xong, anh ta nhìn Hứa Tùng: “Tài khoản của tôi được không, đây là chị của tôi, ông chuyến tiền cho tôi cũng giống như cho chị tôi mà”
Hứa Tùng liếc nhìn Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn quát lên: “Đường Tấn, anh muốn là gì, đây là tiền của chị anh đấy, cho anh á, đi rồi có trở lại được không?”
Hứa Tùng gấp đến muốn khóc.
Ông ta bắt đầu đập đầu xuống đất, trán liên lục đụng vào sản nhà.
“Sở Vị, tôi câu xin cô, mau cho tôi xin số tài khoản đi, tôi lập tức chuyển khoản”
Bịch, bịch, bịch.
Cái trán của ông ta đã muốn chảy máu ra.
“Ông, ông mau đứng lên trước đi”
Đường Sở Vi muốn đứng dậy đỡ Hứa Tùng.
Nhưng Hứa Tùng không dám đứng dậy.
Đường Sở Vi không còn cách nào khác đành phải đọc tài khoản ngân hàng của mình ra.
Hứa Tùng không dám chậm trễ, lập tức chuyển khoản.
Hứa Tùng, là chủ của nhà họ Hứa, ông ta là khách quý của ngân hàng, cho dù chuyển nhiều hay ít tiền đi nữa cũng chỉ mấy giây là đến.
Nên rất nhanh sau đó Đường Sở Vi đã nhận được tiền, toàn bộ quá trình còn không đến năm phút.
Đường Sở Vĩ nhìn vào đôi tay trống trơn của cô, cô cảm thấy điều này như không phải sự thật vậy.
Sáu mươi tỷ đã đến tay cô rồi sao?
“Cô Sở Vi, cô đã nhận được tiền chưa?”
Hứa Tùng vẫn đang quỳ trên mặt đất.
Đường Sở Vi thật thà nói: “Nhận được rồi.”
“Vậy, tôi, tôi có thể đi chưa, có thể đem theo thăng nghịch từ này đi không?”
“Đi, đi thôi”
“Được.”
Hứa Tùng như được đại xá.
Ông ta phân phó người đem theo Hứa Áo đang hôn mê bất tỉnh, nhanh chóng rời khỏi phòng thuê chung.
Sau khi bọn họ rời đi, người nhà họ Hà mới phản ứng ra mọi chuyện, ánh mắt tất cả đều dừng lại trên người Đường Sở Vi.
Bọn họ đã sớm biết Đường Sở Vi quen biết với không ít nhân vật lớn, lúc ở thành phố Tử Đằng đã quen.
Nhưng không ngờ rằng, thế lực của Đường Sở Vi lại lớn như vậy, ngay cả chủ của nhà họ Hứa lớn như vậy cũng tự mình quỳ trên mặt đất, xin cô cho trả sáu mươi tỷ.
“Chị, thật sao, thật sự là sáu mươi tỷ sao?”
Đường Tấn nhìn Đường Sở Vi bằng đôi mắt trông mong.
“Đâu, làm gì có sáu mươi tỷ.’ Đường Sở Vi mặt trắng bệch liếc mắt nhìn Đường Tấn, nói: “Một đồng cũng không có, em nói xem sáu mươi tỷ là số tiền như thế nào, nói đưa liền đưa sao?”
“Không, không phải, người nhà họ Hứa kia quỳ trên mặt đất đòi chuyển khoản, chị, chị đừng lừa em. Em không cần tiền của chị, cho dù cần đi nữa cùng lắm em chỉ lấy ba tỷ thôi, sáu mươi tỷ nhiều như vậy, chị cho em ba tỷ thì có là gì? Em là em trai ruột của