Khi ở hội trường đấu giá, Giang Cung Tuấn không thèm để ý đến ông ta, cùng ông ta tranh củ nhân sâm ngàn năm.
Nhân sâm ngàn năm có ảnh hưởng đến đại hội so tài của thành phố Tử Đẳng, ông ta muốn đánh thắng Phương Vĩnh Cánh, đoạt lấy danh hiệu thân y thì nhất định phải có được củ nhân sâm ngàn năm này.
Ông ta tìm đến nhà họ Viên ở Hồng Bắc.
Địa vị của nhà họ Viên ở Hồng Bắc cũng gân tương đương với nhà họ Hứa, cũng là một gia tốc vô cùng lớn.
Đào Thi cũng đã hành y bao lâu nay rồi, lại là ân nhân cứu mạng của nhà họ Viên.
Ngày hôm qua ông ta đến nhà họ Viên nói về chuyện nhân sâm ngàn năm.
Nhà họ Viên đều tỏ thái độ, nhất định sẽ giúp Đào Thi lấy lại được nhân sâm ngàn năm.
Ông Viên cử con trai lớn của ông đi cùng Đào Thi đến nhà họ Hà, đi theo còn có một ông lớn nữa.
Ông ta tên Tuần Khải.
Mãy năm trước gặp được Tuân Khải trên đường.
Hiện tại ông ta đã chuyển sang làm ăn chân chính, ở Hồng Bắc mở một công ty bảo vệ.
Đi theo bọn họ hơn một trăm người, đều là người của công ty bảo vệ.
Đào Thi, Viên Thành, Tuân Khải, ba người đi tới làm mọi người ngơ cả ra.
Giang Cung Tuấn nhíu mày, tự nhủ: “Sao lão già kia lại đến đây rồi”
Khuôn mặt Đường Sở Vi tràn đầy sự lo lắng.
Cô biết người này, đêm qua lúc ở hội trường đấu giá có xung đột với Giang Cung Tuấn, cô cũng biết người tự nhiên đến ắt không có thiện chí.
Cô kéo tay Giang Cung Tuấn, khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng: “Chồng ơi, chuyện này…”
Giang Cung Tuấn an ủi nói: “Không sao đâu, chút nữa rồi tính “
Ông Tứ của nhà họ Hà, Hà Nhuận lại tự mình đứng dậy, đi nghênh đón, khuôn mặt già nua khẽ cười: “Các vị, các vị là?”
“Viên Thành”
Hà Nhuận nhận ra một người trong số đó.
Đây là ông chủ, giá trị con người của ông ta cũng lên đến mấy chục tỷ, ông ta lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm rôi, tuy chưa từng gặp người này nhưng vẫn nhận ra được.
Hà Huy Thành cũng nhận ra, nhưng anh ta không ngờ rằng ông chủ giá trị con người lên đến hàng chục tỷ lại đến nhà họ Hà nhỏ bé này.
“Đây, là ông chủ của công ty bảo vệ Tuân Khải”
Hà Nhuận còn nhận ra một người trong đó nữa.
“Đây, đây không phải là Đào Thi sao?”
“Đào Thi nào cơ?”
“Chính là vô cực được tông Đào Thị, tay nghề không thua kém gì thần y Phương, cũng là một thân y của nước ta”
Thân phận của từng người một đã được người nhà họ Hà từng bước nhận ra.
Bà Hà cũng nghe thấy âm thanh bên này, biết được đây đều là nhân vật lớn, cười vô cùng sung sướng.
“Các vị, cảm ơn các vị đã đến đây chúc thọ bà của tôi, lân này bà vinh hạnh quá.”
Bà Hà cũng đi tiếp đón mọi người.
Nhưng, bà vừa mới đứng dậy, còn chưa đi tới trước mặt bọn họ đã bị đám bảo vệ chặn đường.
Khuôn mặt trắng của Đào Thi hạ giọng, nói: “Mừng thọ á. Bà Hà à, bà cũng quá xem trọng bản thân rồi đấy, hôm nay tôi đến là để giải quyết ân oán.”
“Hả?”
Sắc mặt bà Hà cứng đờ.
Hà Huỳnh Đồng không nhịn được, hỏi: “Ân oán? Ân oán nào? Nhà họ Hà chúng tôi có ân oán gì với ông?”
Hà Nhuận tiến lên, trên mặt mang theo ý cười nói: “Thần y Đào, ngài Viên, ngài Tuần, chào mọi người, tôi là Hà Nhuận, tôi là…”
Ông ta còn chưa nói xong đã bị một tên bảo vệ đá vào người.
Đá thẳng vào người làm ông ta văng ra.
Lúc này, tất cả mọi người nhà họ Hà đều hiểu rằng mục đích của đám người này đến đây không phải để chúc thọ, mà là đến gây phiền phức.
Nhưng mà bọn họ không hiểu, rốt cuộc là người nào của nhà họ Hà đã chọc tới đám nhân vật lớn này?
Đào Thi chỉ tay vào Giang Cung Tuấn, lạnh lùng nói: “Thằng nhóc kia, lăn lại đây quỳ xuống nhận sai.”
Mọi người quay người lại nhìn Giang Cung Tuấn.
Lúc này bọn họ biết rồi. Chính là thằng nhóc Giang Cung Tuấn không hiểu trời cao đất dày kia chọc tới các nhân vật lớn.
Dưới cái nhìn chăm chú của không ít người, Giang Cung Tuấn bước đi một cách đẹp trai tới trước mặt Đào Thi, vẻ mặt không quan tâm nói: “Là ông à, ông đến đây làm gì vậy, tôi khuyên ông nhanh chóng rời khỏi, nếu không muốn chạy cũng không chạy nổi đâu.”
Dám người Đào Thi còn chưa mở miệng, Hà