Sau khi giải quyết xong vấn đề của Lâm Hân của công ty Dược Phẩm Trường Sinh, Giang Cung Tuấn và Ngô Huy rời đi và đến tập đoàn Vạn Quân.
Ngay sau đó anh đến tầng dưới của tòa nhà tập đoàn Vạn Quân.
Ngô Huy vẫn lái xe.
Hai người cùng nhau xuống xe, sánh đôi đi về phía tòa nhà tập đoàn Vạn Quân.
Cả hai không bị an ninh chặn, sau khi vào tòa nhà, họ đi về phía thang máy, đi thang máy lên tâng cao nhất.
Vừa ra khỏi thang máy, anh đã thấy mấy nhân viên bảo vệ xúm lại, nói cười rôm rả.
Khi an ninh nhìn thấy khách, anh đã đi đến.
Một người trong đó rút dùi cui điện để ở hông, chỉ vào Giang Cung Tuấn và Ngô Huy vừa đi ra khỏi thang máy, lạnh lùng quát: “Các người làm gì vậy? Không biết đây là tâng riêng của chủ tịch sao? Cút xuống ngay lập tức.”
Ngô Huy mạnh mẽ xông lên phía trước, đột nhiên năm lấy dùi cui điện trong tay bảo vệ, đoạt đi, còn đập một cái vào trán người bảo vệ.
“Anh…” Bảo vệ hét lên.
Trước khi nói câu tiếp theo, anh ta cảm thấy chóng mặt và ngã xuống đất.
“Có người gây rối, đi.. “
Các nhân viên bảo vệ khác di chuyển nhanh chóng.
Ngô Huy trông như một hung thần giết người, vài cú đánh đã cho đám bảo an nằm xuống đất.
Hai người vừa đánh vừa đi về phòng chủ tịch.
Rầm!
Trực tiếp phá cửa xông vào.
Ghế sofa trong văn phòng.
Diệp Hình đang tằng tịu với nữ thư ký gợi cảm, vừa ôm hôn vừa cởi quần áo.
Cánh cửa bị bật tung ngay lập tức.
Diệp Hình quay đầu lại, nhìn thấy Giang Cung Tuấn và Ngô Huy đang đi, vẻ mặt âm trâm kinh khủng, mặc xong quân áo, lạnh lùng nhìn Giang Cung Tuấn quát: “Giang Cung Tuấn, cậu làm sao vậy, có muốn chết không?”
Nếu như Giang Cung Tuấn không rời khỏi vị trí, Diệp Hình hẳn là sẽ ngoan ngoãn khi nhìn thấy anh.
Nhưng bây giờ Giang Cung Tuấn không phải Hắc Long, cũng không phải là một trong năm đại tường, cùng lắm chỉ là chủ tịch tập đoàn Giang Long, tập đoàn Giang Long không có nhiều tài sản như Vạn Quân, làm sao mà nể mặt chứ?
Nhớ lại mình trước kia bị Giang Cung Tuấn hô đến hô đi.
Trong lòng ông ta đều có chút bất mãn.
Lạnh lùng nói: “Hiện tại quỳ xuống cho tôi, tôi có thể coi như buông tha cho cậu”
Giang Cung Tuấn đi tới, ngồi xuống sô pha.
Nữ thư ký gợi cảm trên ghế sô pha nhanh chóng thu dọn quần áo xộc xệch rôi hốt hoảng chạy ra khỏi phòng làm việc.
Giang Cung Tuấn nhìn Diệp Hình, trên mặt mang theo ý cười: “Diệp Hình, tôi đã từ chức.
Không còn là một trong năm đại tướng, vậy nên ông không để tôi vào mắt nữa sao?”
“Haha…”
Diệp Hình cười cười: “Tôi là người nhà họ Diệp ở Thủ Đô, tại sao phải để cậu vào trong mắt?”
Ông ta nhìn Giang Cung Tuấn như đang nhìn một kẻ ngốc.
“Không phải Hắc Long, cũng không phải năm đại tướng, còn dám đến làm loạn ở đây, chẳng lẽ cậu không biết bây giờ bị ngàn người hướng vào sao? Không biết rằng các đại gia tộc ở Thủ Đô đều muốn cậu chết sao?”
“Quỳ xuống ngay lập tức”
Sau đó, ông ta lấy điện thoại di động ra và thực hiện một cuộc gọi.
“Mau đến văn phòng của tôi”
Ông ta cúp điện thoại, nhìn Giang Cung Tuấn vẻ mặt oán hận.
Khi thằng nhóc này còn là một Hắc Long, ông ta luôn gặp rắc rối với anh.
Không phải là Hắc Long nữa, mà lại dám xông vào làm loạn.
Ngay sau đó cửa văn phòng được đẩy ra, bảy tám người đàn ông mạnh mẽ bước vào.
Những người này cao hai mét, hơn một trăm cân, cơ bắp cường tráng, cánh tay dày hơn eo của Giang Cung Tuấn, dưới cánh tay ẩn chứa dày đặc sức mạnh bộc phát.
Bảy tám tên đàn ông cường hãn đứng trong văn phòng, khí thế chấn động.
Diệp Hình khoanh hai tay trước ngực, cười nói: “Giang Cung Tuấn, tôi nghe nói cậu có sức mạnh vô song. Hôm nay tôi xem cậu làm sao ra khỏi phòng làm việc của tôi”
Giang Cung Tuấn liếc nhìn Ngô Huy.
Ngô Huy đột nhiên hiểu ra.
Bật dậy đột ngột.
Ngay khi anh ta đứng dậy, bảy hoặc tám người đàn ông to lớn rút súng ngay lập tức và chĩa súng vào Giang Cung Tuấn và Ngô Huy.
Khi nhìn thấy điều này, Ngô Huy đã đứng đó và không có hành động hấp tấp.
“Haha…”
Diệp Hình bật cười, vẻ mặt tự mãn.
“Vô luận cậu có bản lĩnh tốt như thế nào, cậu có thể làm gì được chứ? Ngoan ngoãn quỳ xuống cho tôi, bằng không…”
Giang Cung Tuấn cười nhạt một tiếng, nói: “Bằng không thì sao?”
Vẻ mặt tự tin của Giang Cung Tuấn khiến Diệp Hình rất khó chịu.
Ông ta lạnh lùng nói: “Bằng không thì chết…”