Tại nhà họ Đường; Đường Thành Lâm chỉ thấy gia đình Đường Hiện quay về chứ không thấy Đường Sở Vị, lập tức trầm mặt quát lên: “Sở Vi đâu? Sao không dân Sở Vi:trở về?”
Đường Mỹ Oanh đi tới đỡ Đường Thành Lâm: “Ông nội đừng giận, nghe cháu nói đã. Đường Sở Vi rất quá đáng, bắt người nhà bọn cháu quỳ xuông, bọn cháu đã quỳ rồi mà cô ta vẫn không về, còn kêu ông nội cho Đường Bình 10% cổ phần tập đoàn, nói ông là ông già chết tiệt bất công, người nhà họ Đường đều có cổ phần mà chỉ có nhà họ không có.”
Đường Thành Lâm tức giận đến tái mặt.
Đường Mỹ Oanh kịp thời nói: “Ông nội, không phải cháu mắng ông đâu, là Đường Sở Vĩ nói thế”
“Tức chết ta!” Đường Thành Lâm thở hổn hển, hung tợn mắng: “Ỷ vào chút quan hệ với Diệp Hình mà thật sự không coi ai ra gì, ngay cả gia chủ cũng không để vào mắt!”
Đường Lăng cũng thêm mắm thêm muối kể lại, nói mình quỳ xuống van xin Đường Sở Vi như thế nào, Đường Sở Vi chửi bới họ ñhư thế nào, mắng Đường Thành Lâm như thế nào. Trên đường về nhà, cả nhà họ đã thương lượng hết rồi, Đường Sở Vi chắc chắn sẽ về nhà, nhưng nếu vậy thì cô ta sẽ năm giữ quyền lực, họ không muốn thấy cảnh tượng đó chút nào. Song Đường Sở Vi mà không về thì nhà họ Đường sẽ tổn thất nặng nề. Gia đình họ thương lượng cứ nói xấu Đường Sở Vi trước mặt Đường Thành Lâm trước. Lúc trước Đường Sở Vi phạm lỗi khiến nhà họ Đường suýt nữa bị hủy diệt, lại thêm chuyện này thì dù Đường Sở Vi về nhà thì cũng không thể nắm giữ quyền lực.
Nghe vậy, Đường Thành Lâm suýt nữa ngất xỉu. Ông ta tựa lưng vào sofa thở hổn hển, cầm gậy chống chỉ vào Đường Hiện nói: “Cho, chỉ cần cô ta có thể trở về thì sẽ cho cô ta 10% cổ phần.
Kêu cô ta gọi điện thoại cho Diệp Hình ngay lập tức!”
Mặc dừ Đường Thành Lâm đã giả, những ông ta còn chưa hồ đồ. Chỉ khi nào Đường Sở Vi trở về thì nhà họ Đường mới có thể tiếp tục hợp tác với Vạn Quân, sự nghiệp của nhà họ Đường mới được nâng cao một bước.
Phòng khám Trần Tục, Đường Sở Vi khó hiểu nhìn Giang Cung Tuấn: “Cung Tuấn, lại sao Diệp Hình lại tốt với em như vậy? Em có quen ông ấy đâu? Ban đầu ông ấy đích thân đón em vào Vạn Quân, bây giờ em bị đuổi đi, ông ấy lại vì em mà hủy bỏ hợp tác với nhà họ Đường. Anh nói thật cho em đi, có phải là vì anh không?”
Giang Cung Tuấn biết không giấu được bao lâu, bèn cười nói: “Đúng là vì anh”
“Em biết ngay mà, hèn chỉ Diệp Hình lại kính trọng em như thế, thì ra thật sứ là vì anh” Đường Sở Vi tỉnh ngộ.
Giang Cung Tuấn nói: “Anh là trẻ mồ coi, mấy năm trước làm lính từng cứu mạng Diệp Hình.
Ông ta nợ anh ân tình, Vạn Quân hợp tác với Vĩnh Nhạc, lại thêm chuyện hôm nay đều là ân tình Diệp Hình đền đáp, bây giờ đã trả hết rồi”
“Cảm ơn anh”
Giang Cung Tuấn nắm tay Đường Sở Vi: “Đều là người một nhà, nói cảm ơn làm gì?”
“Đúng rồi, sao anh lại biết y thuật?” Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn, cảm thấy người chồng này thật sự đầy bí ẩn.
Giang Cung Tuấn cười giải thích: “Tử Đằng được gọi là kinh đô dược liệu, hội tụ y học cổ truyên khắp thiên hạ, anh lớn lên ở viện mồ côi, viện trưởng chính là một thầy thuốc, cho nên anh học với anh ấy một chút.”
“Chỉ một chút thôi á?” Đường Sở Vi liếc xéo.
Cô biết mình bị bỏng toàn thân, ngay cả kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ hiện đại nhất cũng không thể hồi phục, nhưng lại được Giang Cung Tuấn chữa khỏi trong vòng mười ngày. Cả gương mặt bị rạch nữa, mặc dù còn băng bó, nhưng cô có thể cảm nhận được vết thương của mình đang dần lành lặn.
“Thật sự chỉ có một chút thôi. Người cứu em là cậu ta, cậu ta mới là thần y che giấu sâu” Giang Cung Tuấn chỉ vào Ngô Huy ngồi hút thuốc bên cạnh.
Ngô Huy đứng dậy, xấu hổ cười n ói: “Chào chị dâu, em là Ngô Huy, lớn lên chung viện mồ côi với anh