Đường Sở Vi và Đường Tấn đều bị trói trên ghế.
Mã Hóa Long nhìn Đường Sơ Vy còn mặc áo cưới, nhìn qua dáng người thon thả, khuôn mặt hoàn hảo không có khuyết điểm của cô thì nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Gã ta nhìn Đường Sở Vi một thời gian rồi nhìn tới phát thèm luôn.
Lúc đầu dự định thừa cơ hội lần này để Đường Sở Vi bò lên giường của gã ta. Chỉ là Ngụy Trình lại xuất hiện.
Vì muốn trở thành Hoàng để thể giới ngâm chân chính ở thành phố Tư Đằng, gã ta tạm thời phải nhịn lại ý nghĩ này.
Bây giờ Đường Sở Vi ồn ào với Ngụy Trình, gã ta lại có ý nghĩ này lân nữa.
“Anh Ma, cô nàng này thật sự là cực phẩm mà, da thịt trắng nõn, thật sự là có thể khiến cho người ta dục hỏa đốt người mà, anh Mã, anh thì sướng rồi nha, nên anh cũng phải để anh em sung sướng ké với.
“Đúng vậy anh Mã, cô này quá đẹp, tôi cũng quá muốn, anh Mã cho thêm tôi với được không?”
Một đám đàn em nhìn chằm chằm vào Đường Sở Vi đang bị trói, nhìn qua cô tất cả đều thèm nhỏ dãi.
Bàn tay anh Mã vỗ tới một tên đàn em rồi măng chửi: “Đây chính là cô gái của cậu Ngụy, chờ cậu Ngụy tới, lân này Đường Sở Vi làm cho cậu Ngụy mất mặt như vậy, cậu Ngụy chắc chắn sẽ tra tấn cô ta tới chết, đến lúc đó tôi sẽ cân nhắc tới mọi người.”
“Vâng, vâng, anh Mã dạy bảo phải ạ!” Tên đàn em kia liên tục gật đầu.
Mặc dù không thế đụng vào nhưng vẫn có thể nhìn mà.
Một đám đều nhìn chằm chằm vào Đường Sở Vi.
Các loại dâm đãng nói không ra lời.
Có khi nào mà Đường Sở Vì phải trải qua cảnh tượng như này, cô bị hù dọa cho trăng bệch mặt mày, thân thể không ngừng run rẩy.
Mà Đường Tấn thì bị hù cho trực tiếp hôn mê.
Chỉ một lúc sau thì Ngụy Trình và Ngụy Quang đã đến.
Ngụy Trình được người ta khiêng tới tâng hầm.
“Cậu Ngụy, Ngài Ngụy.` Mã Hóa Long vẻ mặt tôn kính kêu một tiếng.
“Xin chào ngài Ngụy, cậu Ngụy!”
Cả đám đàn em trong tầng hầm đều rối rít mở miệng.
Ngụy Trình nằm trên cáng cứu thương, nhìn Đường Sở Vi bị trói bên kia thì cười to dữ tợn: “Ha ha, Đường Sở Vị, tôi thật lòng đợi cô, vì cứu cô mà tôi khổ sở không ít, thế nhưng cô thì sao hả? Lại vì cái tên phế vật kia khiến tôi khó xử, khiến cho nhà họ Ngụy của tôi phải mất mặt”
“Anh Nguy, Ngụy, cầu xin, cầu xin anh hãy thả tôi ra.” Sắc mặt Đường Sở Vi tái nhợt, không ngừng cầu xin.
Nguy Trình kêu to: “Người tới, cởi trói”
Mã Hóa Long lập tức cho người tới mở trói.
Đường Sở Vi được cởi dây trói ra.
Nguy ri chỉ vào trên mặt đất quát lớn tiếng: “Qùy xuống, quỳ xuống đó cho tôi- Cô nhanh chóng quỳ phục xuống trên mặt đất, không ngừng dập đầu.
“Anh Ngụy, cầu xin anh buông tha cho tôi.”
“Kéo qua đây cho tôi!”
“Vâng!”
Mã Hóa Long lập tức đi lên trước, năm lấy tóc Đường Sở Vi lôi qua bên này, sau đó đè xuống trên mặt đất.
Thân thể Ngụy Trình không thể động đậy, anh ta nằm trên cáng cứu thương mà cáng cứu thương lại được người ta nâng lên.
“Tát một cái đi!” Anh ta dặn dò, Cũng bởi vì con nhỏ khốn nạn này mà anh ta mới gặp phải nhiều khổ sở như vậy.
Mã Hóa Long tuân lệnh, nắm lấy tóc Đường Sở Vi kéo giật ra phía sau, chỉ mới đánh hai bạt tay là khuôn mặt trắng nõn của cô lập tức đỏ lên, trong nháy mắt đã xuất hiện một dấu bàn tay lớn.
Một tát này dường như đánh tới mức cô thấy mơ hồ, bên tai cô không ngừng vang lên tiếng vù vù, nửa ngày cũng không trả lời lại.
Động tĩnh vang dội ở tầng hầm cũng đánh thức Đường Tấn đang bị ngất.
Cậu ta vừa mở mắt đã thấy Đường Sở Vi bị nắm tóc còn bị tát một tay.
Cậu ta bị hù dọa cho run rẩy cả người, lớn tiếng cầu xin tha thứ: “Anh, anh Mã, tha mạng, anh, anh Ngụy… Anh rể, tha mạng”
Một tiếng anh rễ này giống như một con lưỡi dao sắc đâm vào trái tim của Ngụy Trình.
“Đường Tấn, lúc đầu tôi có thể trở thành anh rể của cậu, anh có thể hưởng không hết giàu sang sung sướng, nhưng vì chị gái của cậu, tất cả mọi thứ đều bị ngâm nước nóng, đánh vào mặt mũi của tôi, khiến tôi phải nhận không biết bao nhiêu khổ sở, tôi muốn thằng nhóc đó cũng bị trả lại gấp mười lần, đánh gãy hai chân của cậu ta cho tôi, đánh gãy hai chân của cậu ta nhanh lên”
Sắc mặt Ngụy Trình dữ tợn nói.
“Dại”
Mấy tên đàn em đi tới.
Một người trong số đó cầm theo một cái ống sắt, bất chợt dùng sức đập lên đầu gối của Đường Tấn.
“A…
Tiếng gầm gừ vang vọng tràn đầy thống khổ, †ê tâm liệt phế vang lên.
Đường Tấn trợn trừng hai mắt, vẻ mặt đau đớn không ngừng nhăn nhó.
Cạch!
Lại là một côn sắt nữa tới.
Một đầu gối khác của Đường Tấn cũng bị nện nát, máu tươi theo băng ghế chảy xuống.
Hai gậy đập xuống, Đường Tấn không thể thừa nhận khổ sở này nên trực tiếp ngất đi.
Đường Sở Vi triệt để bị hù sợ, núp trên mặt đất thân thể không ngừng run lẩy bẩy.
Nếu biết sớm như vậy, cô sẽ không vì chút áy náy này mà cảm kích Giang Cung Tuấn, cứ thể ở lại nhà họ Ngụy để Ngụy Trình khó xử làm gì.
Sớm biết như vậy thì cô sẽ không đi theo Giang Cung Tuấn làm gì.
Hối hận, cô hối hận rồi.
Hối hận không làm lại được như ban đầu.
“Đường Sở Vi, đây chính là kết quả mà cô đối nghịch với tôi, cho cô đường tốt nhất cô không chịu đi,