Buổi trưa, Ngụy Trình đã bị đánh nát đầu gối, vặn gãy hai tay, vừa làm giải phẫu xong, bây giờ lại bị Giang Cung Tuấn ném xuống từ lầu hai.
Xương cốt toàn thân của anh ta dường như gãy hết, đau tới mức không muốn sống.
Trên mặt tràn đầy vết máu, anh ta ngã xuống trong vũng máu, mà ngay cả động một chút cũng khó khăn.
Gio phút này, Ngụy Trình cảm thấy vô cùng sợ hãi cái chết.
Hàm răng của anh ta run rẩy liên tục, phát ra từng âm thanh yếu ớt: “Đừng,đừng giết tôi, tôi cầu xin anh đừng giết tôi, cho tôi một cơ hội, tôi có tiên, tôi sẽ cho anh tiền Anh ta thật sự sợ.
Từ khi sinh ra tới bây giờ, anh ta chưa hề bị sợ hãi bao vây như vậy.
Sợ hãi tử vong bao phủ khắp người anh ta.
“Cứu, cứu tôi, nhanh đưa tôi tới bệnh viện.”
Nguy Trình biết, nếu còn không đưa tới bệnh viện anh ta sẽ chết ngay.
Giang Cung Tuấn ngồi trên bậc thang, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn Ngụy Quang, giọng điệu lạnh lùng nói: “Ngụy Trình hồ đồ, ông cũng vờ ngớ ngẩn theo sao? mấy chục tuổi đầu rồi, đầu óc cũng không còn linh hoạt nữa hả? Tôi rời chức, nhưng tôi đã từng là một trong năm đại tướng, cho dù rời chức, ông cho rằng chỉ với các người là có thế dẫm lên trên đầu của tôi hay sao?”
“Tôi…
Ngụy Quang mở miệng.
Thế nhưng mà, toàn thân của ông ta cũng đau đớn không ngừng, há miệng thì hàm răng đã run rẩy kịch liệt nên không nói ra được lời nào.
Một bên còn nằm một người khác, đó chính là Đường Tấn.
Đường Tấn là người thường khó có thể chịu đựng tra tấn như vậy, thời gian dài một chút, có lẽ cậu ta đã chết rồi, nhưng Giang Cung Tuấn lợi dụng ngân châm che lại tâm mạch cho cậu ta, nhất thời giúp cậu ta không chết được.
Gio phút này cậu ta đang đang vô cùng tỉnh táo.
Cậu ta rõ ràng nghe được Giang Cung Tuấn làm gì.
Trong lòng cậu ta run lên.
Anh ấy, anh ấy là Hắc Long?
Giang Cung Tuấn là Hắc Long sao? Cái này, sao có thể chứ?
Cái tên phế vật tới nhà họ Đường ở rễ này, sao có thể là Hắc Long, Hắc Long là chủ tịch tập đoàn Giang Long, anh đã chết, chết ở ải Thiên Sơn, chuyện này ai cũng biết rõ, là tin tức của tướng quân Nam Cương tự mình tuyên bổ, cái này tuyệt đối không sai.
Đường Tấn không tin, không tin Giang Cung Tuấn chính là Hắc Long.
Không tin cái tên phế vật ở nhà họ Đường cứ chịu mệt chịu nhọc này lại là Hắc Long tiếng tăm lừng lẫy.
Gio phút này, cậu ta cũng không có suy nghĩ nhiêu thêm nữa.
Bởi vì cậu ta có hơi mơ hô, vừa rôi suy nghĩ vấn đề kia khiến đầu cậu ta như muốn nứt ra.
“Rồng có vảy ngược, chạm vào phải chết, vảy ngược của tôi chính là Đường Sở Vi”
Giang Cung Tuấn đứng thẳng người lên, đi đến Ngụy Trình đang nằm trong vũng máu, nhấc chân lên giãm mạnh vào dưới đũng quần của anh ta.
“A!”
Nguy Trình trừng lớn hai mắt, vẻ mặt nhăn nhó, phát ra tiếng kêu đau đớn.
Ngay sau đó thì ngất đi.
“Cậu, cậu… Sắc mặt Ngụy Quang tái nhợt.
Ngụy Trình con trai duy nhất của ông ta, còn chưa cưới vợ, còn chưa có con nhỏ, bây giờ lại bị phế rồi.
“Còn có ông…”
Giang Cung Tuấn vừa đi đến chỗ Ngụy Quang vừa nói, giọng điệu lạnh lùng: “Buổi trưa ông đã làm cái gì hả? Ông nói sẽ không ra tay với nhà họ Đường, lúc ấy tôi mới giữ lại cho ông một mạng, thế như đảo mắt một cái, ông lập tức ra tay trả thù nhà họ Đường, thật sự coi tôi là con cọp.
không răng hay sao?”
Giang Cung Tuấn nhấc chân lên trực tiếp giẫm mạnh lên ngực Ngụy Quang.
Một cước này trực tiếp giãm lên trái tim của ông ta.
“AI”
Ngụy Quang kêu đau thảm thiết.
Ngay sau đó đầu lệch sang một bên, đã mất đi sức lực.
Giang Cung Tuấn đi từng bước lại gần Mã Hóa Long.
Mã Hóa Long bị Giang Cung Tuấn đẩy ngã từ lầu hai xuống, té gãy chân, nằm trên mặt đất, không cách nào đứng dậy, gã ta nhìn thấy một màn này thì trực tiếp bị hù cho toàn thân run rẩy.
Hối hận. Gấã ta hối hận.
Sớm biết Giang Cung Tuấn ở rễ nhà họ Đường chính là Hắc Long thì có đánh chết gã ta cũng không dám làm khó Đường Sở Vi, đánh chết gã cũng không dám gài bãy Đường Tấn.
“Hắc, Hắc Long, chủ tướng, tha mạng, tôi sai rồi, cầu anh tha cho tôi một con đường sống, tôi nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp…”
Mã Hóa Long không ngừng mở miệng cầu xin tha thứ.
“Mã Hóa Long, anh tự đi cầu độc mộc của anh, tôi sẽ tự đi đường của tôi, anh và tôi không hề gặp nhau, nhưng vì sao anh không có mắt như vậy, cứ muốn đi gây chuyện với nhà họ Đường là sao?”
Giang Cung Tuấn đi tới trước người gã ta, từ trên cao nhìn xuống gã ta.
Nhấc chân lên đạp lên. Một cước này nặng ngàn cân.
Mã Hóa Long, cái này có hy vọng trở thành hoàng đế mới dưới thế giới ngầm ở Hồng Bắc, cứ như vậy mà mất mạng, ngay cả kêu cũng kêu không ra.
Ngụy Quang, Mã Hóa Long chết rồi.
Toàn bộ biệt phủ, trăm tên đàn em cũng chết toàn bộ.
Chỉ có một người còn sống chính là Ngụy Trình.
Mặc dù còn sống nhưng anh ta đã bị phế đi.
Tứ chỉ tàn phế, chân thứ ba tàn phế cho dù là bất tử thì nửa đời sau cũng vượt qua trên xe lăn.
Tiêu Dao Vương rất nhanh đã đi tới.
Ông ta nhận được điện thoại của Giang Cung Tuấn, lo lắng sẽ xảy ra chuyện nên trực tiếp điều máy bay trực thăng