Tình trạng của Ngô Huy cơ bản đã ổn định.
Bây giờ phải dựa vào khả năng hồi phục của bản thân.
Thân thể con người rất phức tạp, nó có một chức năng rất đặc biệt, đó là tự chữa trị cho mình.
Trên lý thuyết, bất kể vết thương nặng như thế nào, thân thể cũng có thể tự chữa trị.
Nhưng điều này cũng có một giới hạn, vượt qua giới hạn mà thân thể có thể chịu đựng thì năng lực tự chưa trị sẽ không còn.
Trong sách thuốc mà Giang Cung Tuấn đoạt được có ghi lại kiến thức về phương diện này, lợi dụng thuốc để kích thích các cơ quan của con người, tế bào, máu, đẩy nhanh khả năng tự chữ trị của thân thể.
“Anh, anh Giang, Ngô Huy không bị gì đúng không, anh ấy sẽ tỉnh lại đúng không?” Ánh mắt Văn Tâm trông mong nhìn Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn gật đầu: “Không có việc gì, có tôi ở đây, dù cậu ta muốn chết cũng không được, yên tâm đi.”
Giang Cung Tuấn đã nói những lời này thì Văn Tâm có thể an tâm rồi.
Sau khi Giang Cung Tuấn kê đơn thước xong, ở bệnh viện với Ngô Huy nửa ngày. Mãi đến lúc ăn cơm trưa mới rời khỏi bệnh viện quân khu, lúc gân đi anh có dặn dò bác sĩ quan sát tình huống thân thể Ngô Huy thật kĩ, nếu có gì không thích hợp phải thi lập tức báo cho anh.
Cùng lúc đó.
Quân khu, trong văn phòng củaTiêu Dao Vương.
Tiêu Dao Vương mặc quân phục, ngồi trên sô pha. Mà đối diện ông ta là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi. Người đàn ông này mặc bộ âu phục không, khuôn mặt hình thoi, tóc ngắn, ngón tay của ông ta nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn truyên đến tiết tấu âm thanh: “Anh Tiêu Dao, anh có hơi quá đáng rồi đó.” Người đàn ông mở miệng, trong giọng nói mang theo ý trách cứ.
Vẻ mặt Tiêu Dao Vương bình tĩnh nhìn vị khác không mời mà đến này, thản nhiên nói: “Không biết anh Điền nói về cái gì?”
Người đàn ông trước mặt này tên là Điền Lâm, là một vị quan chức lớn ở thủ đô. Ông ta không phải người trong giới quân sự, mà là người của giới chính trị. Địa vị của ông ta cực cao, có thể so với Năm đại tướng.
Điền Lâm trực tiếp nói rõ: “Giang Cung Tuấn đã tạm rời cương vị công tác, không còn là Hắc Long, không còn là Năm đại tướng, vậy mà Tiêu Dao Vương lại ra tay tương trợ Giang Cung Tuấn, chẳng lẽ anh không biết có không ít người muốn cậu ta chết sao?”
Tiêu Dao Vương nhìn Điền Lâm, nói: “Tôi thật không biết, chẳng lẽ anh Điền muốn Giang Cung chết tử, mặc dù cậu ta đã cách chức, nhưng từng lập nhiều vô số chiến công, bảo vệ biên giới Nam Cương nhiều năm, là Chiến thân của nước Đoan Hùng, hơn nữa cậu ta cầm trong tay Hình kiểm, dù không còn tại chức nhưng vẫn có thể so với tại chức”
“Ba!”
Sắc mặt Điền Lâm lập tức trâm xuống vỗ bàn một cái, âm thanh lạnh lùng cất lên: “Tiêu Dao Vương, tôi cảnh cáo anh, chuyện của Giang Cung Tuấn anh đừng xem vào để rước họa vào thân, nếu không ai cũng cứu không anh được đâu”
“Láo xược.’ Tính tình Tiêu Dao Vương cũng bạo, ở trước mặt ông ta mà dám nổi giận, ông ta lạp tức đứng dậy tức giận quát: “Điền Lâm, ở đây là thành phố Tử Đảng, chuyệnở trên đất của Tử Đằng phải do tồi định đoạt”
“Tốt lắm”
Điền Lâm lạnh lùng nhìn Tiêu Dao Vương, không muốn nói nhiều liền xoay người bước đi. . ngôn tình hoàn
Sau khi ông ta rời đi, Tiêu Dao Vương mới ngôi xuống. Những lời Giang Cung Tuấn nói ngày hôm qua vẫn còn rõ mồn một trước mắt. Ông không ngờ có người tìm tới cửa nhanh như vậy.
Điền Lâm là thủ trưởng của chính phủ.
Ông ta là Trưởng ban Hành chính, quản lý các viên chức, có thể nói là dưới một người, trên ngàn người.
Điền Lâm tìm tới cửa cảnh cáo ông, bảo ông đùng để ý tới chuyện của Giang Cung Tuấn.
“Xem ra, thủ đô thật sự rối loạn”
Thần sắc của ông ta có chút âm u.
Điền Lâm vừa rời đi không lâu thì lại có người tìm tới cửa.
“Ha ha, anh Tiêu Dao, muốn gặp mặt anh thật khó khăn quá đó, đến cửa rồi mà còn bị ngăn lại”
Một giọng cười vang lên.
Khi thấyngười đi tới thì sắc mặt Tiêu Dao.
Vương càng ngưng trọng.
Người này mặc áo khoác màu đen, đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, còn mang theo đeo kính mắt.
“Thiên Tử, sao anh lại đến thành phố Tử Đằng?” Tiêu Dao Vương thần sắc ngưng trọng nhìn người đàn ông xuất hiện ở phòng làm việc của mình, không khỏi hỏi.
Người này không phải ai khác, chỉnh là người đứng đầu Năm đại tướng -Thiên Tử, cũng chính là đại nguyên soái của Đoan Hùng quản lý tất cả các binh tướng.
Đừng nhìn hiện tại ông ta là người đứng đầu ngũ quân, nhưng một khi Thiên Tử ra lệnh một tiếng thì ông ta cũng phải ngoan ngoãn điều khiển quân đội.
Thế nhưng Thiên Tử không thể thuyên chuyển quân Hắc Long, bởi vì quân Hắc cực kỳ đặc thù.
Đây không phải là quân đội biên chế trong nước, mà là quân đội trấn thủ biên cương. Quân Hắc Long chỉ nhận thức Hắc Long.
Hắc Long tiền nhiệm đã chết trận, quân Hắc Long vẫn không có đại tướng, mãi đến khi Giang Cung Tuấn quật khởi, lúc này mới cậu ta trở thành đại tướng tâm nhiệm của quân Hắc Long.
Thiên Tử đi tới ngồi xuống ghế sô pha ngồi, hai chân bắt chéo, thấy sắc mặt Tiêu Dao Vương có chút âm u thì cười nói: ‘Làm sao vậy, chẳng lẽ anh Tiêu Dao không chào đón tôi sao?”
“Làm sao…”
Sắc mặt Tiêu Dao Vương hòa hoãn không ít, cười hỏi: “Thiên Tử công việc bề