Không biết Lâm Hoàng Minh của lớp A đã đắc tội gì với Đinh Ngọc Long của lớp B mà bị Định Ngọc Long dẫn theo mấy tên đàn em đánh ngã xuống đất, tay đấm chân đá một trận.
Mọi người đều đứng một bên xem náo nhiệt, không ai dám quản.
Giang Cung Tuấn ởi tới, hét lớn một tiếng.
Lúc này mấy tên đàn em đi theo Đinh Ngọc Long mới dừng tay.
Lâm Hoàng Minh nhanh chóng bò dậy từ dưới đất, trên người anh ta đây dấu chân, mặt mũi sưng phù, bộ dạng rất chật vật.
Anh ta nhanh chóng trốn phía sau Giang Cung Tuấn.
Định Ngọc Long ôm một nữ lưu manh gợi cảm, liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn: “Sao? Mày muốn xen vào việc của người khác à?”
Giang Cung Tuấn xoay người nhìn Lâm Hoàng Minh sau lưng, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lâm Hoàng Minh nói nhỏ: “Tôi… Tôi đi toilet, lúc bước ra thì không cẩn thận đụng phải người phụ nữ của anh ta, tôi đã xin lỗi rồi, nhưng anh ta lại…
Nhìn ánh mắt hung tợn của Đinh Ngọc Long, Lâm Hoàng Minh không dám nói nữa.
Còn nữ lưu manh anh ta ôm lập tức tỏ vẻ khinh thường, phun một ngụm nước bọt rôi mảng: “Thằng nhà nghèo, mày làm dơ quần áo của tao, mày có biết chiếc váy này của tao bao nhiêu tiền không? Chín mươi triệu, một năm mày cũng không kiếm được nhiều tiên như vậy, đánh mày là còn nhẹ đó, hôm nay mày phải đền tiên.”
Định Ngọc Long nói lớn tiếng: “Nghe thấy không? Mày phải đền tiền, nếu không tao đánh gãy chân mày.”
Cả người Lâm Hoàng Minh run lên vì sợ hãi.
Động tĩnh ở nơi này đã thu hút sự chú ý của đám người Hứa Linh.
Hứa Linh và một số bạn nữ cùng lớp đi tới.
Sắc mặt của Hứa Linh trâm xuống, lạnh lùng nói: “Đinh Ngọc Long, anh lại bắt nạt người khác à?”
“Lớp trưởng Hứa, cô nói gì vậy? Nói tôi bắt nạt người khác là sao?” Đinh Ngọc Long cười nói, ánh mắt quét tới quét lui trên người Hứa Linh, còn huýt sáo, biếu cảm không nghiêm túc.
Hứa Linh biết rất rõ Đinh Ngọc Long là loại người gì.
Khi còn đi học thường xuyên bắt nạt các bạn học khác.
“Tôi cảnh cáo anh, đừng có gây chuyện nữa, nếu không đừng trách tôi không khách khí, còn nữa, đây là buổi họp lớp, anh dẫn theo những người không liên quan đến đây làm gì? Không muốn họp lớp, vậy thì cút”
Hứa Linh không cho Đỉnh Ngọc Long chút mặt mũi nào.
“Lớp trưởng Hứa dạy bảo đúng, thôi, tôi cũng không truy cứu trách nhiệm của thằng nhóc này nữa”
Hứa Linh ra mặt rồi, Đinh Ngọc Long cũng tiếp tục truy cứu, anh ta ôm nữ lưu manh gợi cảm, huýt sáo đi về phía khu nghỉ ngơi cách đó không xa.
“Đứng lại”
Giang Cung Tuấn hét lớn một tiếng.
“Hả?” Đinh Ngọc Long ngừng lại, vẻ mặt hài hước nhìn Giang Cung Tuấn.
Đường Sở Vi kịp thời đi đến, kéo Giang Cung Tuấn lại, nói nhỏ: “Đinh Ngọc Long không truy cứu trách nhiệm nữa, anh làm gì vậy?”
Giang Cung Tuấn thản nhiên nói: “Còn việc đánh người thì tính sao?”
Việc này vốn không liên quan đến anh.
Nhưng, Lâm Hoàng Minh là bạn tốt nhất của anh, khi còn đi học hai người không giấu nhau điều gì.
Tuy rằng nhà của Lâm Hoàng Minh khá nghèo, nhưng điều đó cũng không ngăn cản Giang Cung Tuấn và anh ta trở thành bạn tốt.
Bạn tốt bị đánh, sao anh có thể khoanh tay đứng nhìn.
Trên mặt Đinh Ngọc Long mang theo ý cười nghiền ngẫm: “Tên vô dụng, vậy mày muốn tính sao?”
Giang Cung Tuấn thản nhiên nói: “Làm dơ quần áo, bao nhiêu tiền, tôi sẽ đền cho cậu ấy, nhưng anh đánh cậu ấy ra sao thì tôi đánh lại như thế”
Hứa Linh nhíu mày: “Giang Cung Tuấn, anh làm sao vậy? Không có chuyện của anh, tránh sang một bên đi.”
Đường Sở Vi kéo Giang Cung Tuấn lần nữa: “Ông xã ơi, bỏ đi, một điều nhịn chín điều lành”
Bạn học lớp A và lớp B đứng một bên xem náo nhiệt.
Mọi người đều biết Định Ngọc Long là dạng người gì, khi còn đi học là côn đồ trong trường, sau khi tốt nghiệp bắt đầu làm xã hội đen, bây giờ cũng có chút thế lực.
“Bỏ đi, bỏ đi.” Lâm Hoàng Minh cũng nhẹ nhàng kéo Giang Cung Tuấn, nói nhỏ: “Tôi không sao”
“Ha ha…”
Đinh Ngọc Long lại cười lớn tiếng.
Ra đời nhiều năm rồi, chưa có ai dám nhiều lời với anh ta như vậy, bây giờ một tên vô dụng nhà họ Đường lại dám hô to gọi nhỏ với anh ta.
“Váy của bạn gái tao trị giá chín mươi triệu, hơn nữa nó còn đụng vào bạn gái của tao, nếu tính ra cũng không đơn giản là chín mươi triệu như vậy.”
Lâm Hoàng Minh kịp thời giải thích: “Tôi, tôi không…”
Giang Cung Tuấn xua tay, ý bảo Lâm Hoàng Minh đừng nói.
Anh nhìn vẻ mặt cười trêu tức của Đinh Ngọc Long, thản nhiên mở miệng nói: “Nên tính thế nào thì tính như vậy, chín mươi triệu, chín trăm triệu hay là chín tỷ thì anh cứ nói một câu, nhưng người của anh đấm cậu ấy bao nhiêu cái, đá cậu ấy bao nhiêu cái thì anh phải chịu bấy nhiêu