Thái Khiêm còn tưởng là Đường Sở Vi, không ngờ lại là Giang Cung Tuấn.
“Chủ…Chủ tịch, sao anh lại tới đây?”
Sau khi Thái Khiêm thất thần một hồi thì nhanh chóng phản ứng lại, tiếp đón Giang Cung Tuấn vào phòng.
Giang Cung Tuấn bình tĩnh đi vào.
Thái Khiêm hét lên: “Chị Hồng, mau, mau pha cà phê đi, chủ tịch tới rồi.”
Chị Hông vừa nghe tiếng kêu thì lập tức đứng dậy, nhìn ra hướng cửa, thấy Giang Cung Tuấn, sắc mặt hơi thay đổi, đó là chủ tịch đứng sau tập đoàn Thời Đại, một ông chủ lớn có giá trị con người lên đến nghìn tỷ.
Cô ta không dám chậm trễ.
“Chủ tịch, anh ngồi đi”
Nói xong, liền đi pha cà phê.
Thái Khiêm đứng một bên, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười: “Chủ tịch, chuyện lần trước là tôi không đúng, tôi không nên lăng xê ở Thời Đại, xin anh cho tôi một cơ hội.”
Giang Cung Tuấn xua tay.
“Chuyện lần trước, tôi không để trong lòng”
Thái Khiêm vui mừng: “Cảm ơn chủ tịch đã tha thứ”
Chị Hồng bưng cà phê tới, nghe thấy Giang Cung Tuấn không tính toán, cô ta cũng thở phào nhẹ nhõm, hai tay đưa cà phê lên: “Chủ tịch, mời dùng.
Giang Cung Tuấn chỉ vào cái bàn bên cạnh.
Chị Hồng đặt lên bàn.
Thái Khiêm ra hiệu với chị Hồng bằng biểu hiện trên khuôn mặt.
Anh ta hiểu đàn ông, Giang Cung Tuấn đến đây, chắc chắn không phải tìm anh ta.
Không phải tìm anh ta thì chính là tìm chị Hồng.
Tuy rằng chị Hồng là một người đại diện, hơn nữa đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng vẫn có nhan sắc, rất gợi cảm mê người.
“Chủ tịch, tôi ra ngoài trước.”
Thái Khiêm xoay người rời khỏi.
Chị Hồng hiểu ý, lắc mông đi về phía Giang Cung Tuấn, muốn ngồi bên cạnh anh.
Giang Cung Tuấn nhấc chân lập tức đá.
Chị Hồng trực tiếp bị đá ngã xuống đất, kêu lên một tiếng thảm thiết.
Thái Khiêm trợn tròn mắt.
Không phải tới tìm chị Hông sao?
Hay là chủ tịch thích kiểu ngược đãi người khác.
Nghĩ đến điểm này, Thái Khiêm mỉm cười, bước thêm một bước đi về phía cửa.
“Tôi kêu anh đi sao?” Giang Cung Tuấn lạnh giọng mở miệng.
“Hả?”
Thái Khiêm ngừng lại.
Xoay người nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Chủ tịch, tôi không ở đây làm phiền anh và chị Hồng, anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không nói ra ngoài, từ này về sau chị Hông là người phụ nữ của anh”
“Ha~”
Giang Cung Tuấn cười.
Hóa ra Thái Khiêm cho rằng anh tới tìm chị Hồng.
Chị Hông cũng bò dậy từ dưới đất, cắn môi, vẻ mặt ngại ngùng, dịu dàng nói: “Từ nay về sau, tôi là người phụ nữ của chủ tịch”
Giang Cung Tuấn nhíu mày: “Lộn xôn cái gì, Thái Khiêm, tôi tới tìm cậu đó chứ không phải vì chị Hồng, tôi tới làm phiền anh, ầm!”
Anh đập bàn một cái.
Tim của Thái Khiêm run lên, cẩn thận hỏi: “Chủ tịch, có chuyện gì vậy?”
“Có chuyện gì vậy?”
Giang Cung Tuấn lạnh lùng quát: “Thái Khiêm, anh cũng to gan thật, ngay cả vợ của tôi mà anh cũng dám nhớ thương?”
Thái Khiêm há hốc mồm, không biết sao lại như thế.
Nhớ thương vợ của chủ tịch, anh ta không dám, có cho anh ta một trăm lá gan anh ta cũng không dám.
Anh ta chợt nhớ tới điều gì.
“Không hay rồi, chẳng lẽ là Đường Sở Vi sao?”
“Đúng vậy”
Giang Cung Tuấn đứng lên, túm lấy cổ áo của anh ta rồi kéo lên: “Đường Sở Vi chính là vợ của tôi, anh to gan thật, nhớ thương vợ của tôi cũng thôi đi, còn dám uy hiếp vợ của tôi, anh muốn chết sao?”
Chị Hồng cũng hiểu rõ mục đích Giang Cung Tuấn đến đây.
Cô ta lập tức quỳ xuống đất.
“Chủ tịch, chuyện này không liên quan đến Thái Khiêm, tất cả đều là chủ ý của tôi, anh muốn trách phạt thì trách phạt tôi đi.”
“Cô?
Giang Cung Tuấn tiện tay đẩy Thái Khiêm xuống đất, thân thể vừa chạm đất liền nóng rát đau đớn, nhưng anh ta không dám kêu một tiếng.
Nhìn chị Hồng quỳ dưới đất, Giang Cung Tuấn nhấc chân lên đá: “Đừng tưởng rằng cô là phụ nữ thì tôi không dám đánh cô.”
Cả người chị Hồng bị gạt ngã trên đất, cô ta cũng không dám lên tiếng.
Thái Khiêm cũng quỳ trên đất, khẩn cầu nói: “Chủ tịch, đều tại tôi, tôi nhất thời bị quỷ ám, cầu xin anh tha thứ”
Giang Cung Tuấn thật sự muốn đánh chết tên Thái Khiêm này.
Nhưng anh đã đồng ý với Đường Sở Vi là không đánh người.
Anh hít sâu một hơi, nói: “Tự anh tới tìm Sở Vi xin lỗi đi, nhớ kỹ, quỳ xuống xin lỗi, nếu Sở Vi tha thứ cho anh thì việc này