Giang Cung Tuấn nói một triệu, Đường Sở Vi mới nhớ tới chuyện của ngày hôm qua.
Hôm qua ở trang viên Long Tuyền, Giang Cung Tuấn đã chuyển cho Đinh Ngọc Long chín tỷ, cuối cùng đã thu hồi được chín tỷ.
Vốn cô định buổi tối sẽ hỏi.
Nhưng mà tối lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô vẫn chưa kịp hỏi.
“Giang Cung Tuấn, anh lấy tiền ở đâu vậy?” Cô sụ mặt hỏi.
“Này..”
Giang Cung Tuấn xấu hổ cào cào đầu, cười nói: “Đàn ông thường sẽ giữ chút tiền riêng mà, đây là do lần trước anh chuyển tiền từ trong thẻ ra, anh lo em sẽ làm mất hết số tiên đó, sau này muốn ăn cơm cũng khó, lúc đó mới…”
Nghe vậy, Đường Sở Vi không nói.
Cô thật vô dụng, đã làm mất hết sáu trăm tỷ mà Giang Cung Tuấn đưa cho.
Còn Hà Diệp Mai thì tối sâm mặt.
Bây giờ nhà bà ta rất khó khăn, mà tên nhóc Giang Cung Tuấn này còn xuất tiền ra đưa cho Đường Thành Lâm.
“Ông nội, số tài khoản của ông là gì ạ?”
Giang Cung Tuấn nhìn Đường Thành Lâm.
Đường Thành Lâm ngồi trên sofa, ông ta cũng không ngờ, có một ngày ông ta phải nhờ vào đứa con rể ở rể này lấy tiền để sống.
Nhưng, cuộc sống vẫn cứ phải tiếp diễn.
Bây giờ trong thẻ của cả nhà ông ta đều không có tiền, không nhờ vào số tiên này của Giang Cung Tuấn thì đến cả cơm cũng không có mà ăn.
Ông ta không từ chối, mở miệng nói: “Giang Cung Tuấn, coi như là tiền này tôi mượn của cậu, đợi đến khi nhà họ Đường vượt qua được nguy cơ lần này, tôi sẽ cho cậu lại gấp mười”
Khi mà ông ta nói ra lời này ông ta chẳng có chút tự tin gì.
Bây giờ nhà họ Đường đắc tội nhà họ Ngụy và nhà họ Từ.
Hai gia tộc lớn này là liên minh gia tộc của cả năm tỉnh.
Nhà họ Đường muốn trở mình thật sự quá khó.
Đường Thành Lâm nói số tài khoản.
Giang Cung Tuấn chuyển khoản.
Đường Thành Lâm làm vẻ mặt cảm kích.
Mà những người khác của nhà họ Đường, lại sụ mặt ra, ở trong mắt bọn họ, nhà họ Đường đi đến nước này đều là do Đường Sở Vi ban tặng.
Đường Lăng không vừa lòng nói: “Giang Cung Tuấn, đường tưởng rằng đưa tiền thì tụi này sẽ mang ơn cậu, nhà họ Đường đi đến nước này, tất cả đều do Đường Sở Vi ban tặng cả, không tại Đường Sở Vì thì bây giờ tụi này vẫn còn đang ở trong biệt thự lớn đấy”
“Đúng vậy đó, đồ sao chổi Đường Sở Vi, đắc tội ai không đắc, lại muốn đắc tội với nhà họ Ngụy và nhà họ Hứa”
“Đáng lẽ mười năm trước nên trục xuất cô ta ra khỏi gia tộc “
Đám người nhà họ Đường bất mãn nói.
Đều vì Đường Sở Vi, bọn họ mới rơi vào kết cục như vậy.
Lời khó nghe kiểu gì cũng nói ra hết.
Đường Sở Vi đuối lý, cô biết là bởi vì cô, nhà họ Đường mới rơi vào cảnh khó khăn, cho nên cô mới xin lỗi không ngừng.
Giang Cung Tuấn có chút chịu thua, cắt ngang trận cãi nhau này của mọi người: “Đừng có nói nữa, không có gì đáng lo đâu, sẽ nhanh chóng qua được cửa ải khó khăn này thôi, hai ngày nữa sẽ là hội nghị Y học Cổ Truyền Đại Lan ở thành phố Tử Đằng, lần này chúng ta nắm lấy cơ hội này, đoạt được danh hiệu thần y”
“Danh hiệu thần y?” Con trai của Đường Khánh là Đường Dụng liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn một cái, mặt khinh bỉ: “Giang Cung Tuấn, chỉ bằng cậu?”
Cô em gái Đường Nguyệt cũng hùa vào nói: “Đúng vậy, còn muốn giành lấy danh hiệu thần y, thật sự là người điên nói mộng”
Cả nhà họ Đường đều không tin Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn cười nhạt, không giải thích gì nhiều.
“Được rồi, đi thôi, trước tiên tìm chỗ ở lại đã”
Đường Thành Lâm đứng dậy, bảo mọi người rời đi.
Sau khi người nhà họ Đường rời đi, Hà Diệp Mai đứng dậy vỗ vào trán của Giang Cung Tuấn, mắng: “Giang Cung Tuấn, con làm gái gì vậy, con nhiều tiền quá à? Đưa tiền cho lão già ngoan cố kia?”
“Mẹ à”
Đường Sở Vi đứng lên, nói giùm Giang Cung Tuất: “Chuyện này nói thế nào cũng là do con gây ra, nếu không phải vì con..”
“Mày im miệng cho tao..” Hà Diệp Mai quát mắng.
Đường Sở Vi lập tức ngậm miệng lại.
Hà Diệp Mai chỉ vào mũi của Giang Cung Tuấn mắng một trận.
Cuối cùng, bà ta chìa tay ra rồi la lên: “Con còn bao nhiêu tiền, lấy ra hết đi, mẹ giữ cho”
Giang Cung Tuấn biết, nếu hôm nay không lấy ra một ít tiền, mẹ vợ sẽ không dễ gì tha cho anh đau.
Anh đảo mắt.
Đường Sở Vi biết ngày hôm qua anh đã đưa cho Đinh Ngọc Long khoảng chín tỷ.
Bây giờ anh lại lấy ra một triệu.
“Mẹ, con, con cũng chỉ còn lại sáu tỷ, đây, đây là tiền con phụ vụ trong quân đội mười năm..”
“Bớt xàm đi, lập tức chuyển khoản qua cho mẹ: “Dạ, dạ”
Giang Cung Tuấn lấy điện thoại ra, đăng nhập vào ngân hàng trực tuyến rồi bắt đầu chuyển khoản.
Sau khi chuyển tiền qua tới, Hà Diệp Mai mới bỏ qua cho Giang Cung Tuấn.
Đường Sở Vi kéo Giang Cung Tuấn về phòng.
Sau khi trở về phòng, cô cúi đầu, giống như đứa trẻ làm sai chuyện: “Chồng à, xin lỗi anh, em vô dụng quá, gây ra phiền phức cho anh rồi”
Giang Cung Tuấn tùy tiện nói: “Không có gì đâu, nhưng mà thật sự lần này không có tiền “
“Hai”
z Đường Sở Vi ngồi trên giường, thở một hơi thật dài: “Biết trước là như thế