Bệnh viện quân khu, phòng hồi sức cấp cứu.
Văn Tâm đang xoa bóp cơ thể cho Ngô Huy.
Qua mấy ngày dưỡng bệnh, Ngô Huy đã tỉnh lại rồi, chẳng qua là còn hơi yếu.
Giang Cung Tuấn dẫn theo Ngân Mi tới.
Văn Tâm lập tức dừng lại, kêu lên: “Đại ca Giang”
Giang Cung Tuấn khẽ phẩy ta, đi tới, phát hiện Ngô Huy đã tỉnh rôi, anh cũng thở phào nhẹ nhõm, thời gian Ngô Huy tỉnh lại nhanh hơn anh dự tính.
“Đại ca Giang.”
Ngô Huy năm trên giường, không sức lực mở miệng, một giọng nói yếu ớt vang lên, nói: “Xin lỗi nhiều lắm, em thật vô dụng, gây thêm phiên phức cho anh rồi”
Giang Cung Tuấn ngồi xuống trước giường bệnh: “Không có gì đâu, đều qua rồi, cậu an tâm dưỡng thương đi, chờ vết thương hồi phục, sau khi đã khỏi hẳn, chúng ta lại cùng nhau chinh chiến thiên hạ, dù rời khỏi chiến trường Nam Cương, thì chúng ta lại một lần nữa tạo ra vương quốc của chúng ta trên thương trường Tử Đằng”
“Dạ”
Ngô Huy yếu ớt nói.
Giang Cung Tuấn giơ tay đặt lên trên mạch, bắt mạch cho anh ta, chuẩn đoán tình hình bệnh của cơ thể bây giờ.
Sau khi kiểm tra, anh lại viết một phương thuốc.
Sau đó, anh gọi cho Tiêu Dao Vương.
“Người anh em Tiêu Dao à, em đang ở bệnh viện quân khu, nếu anh có thời gian thì đến đây một chuyến”
Giang Cung Tuấn không trực tiếp đi tìm Tiêu Dao Vương.
Anh biết, bây giờ Tiêu Dao Vương bị người khác nhìn chằm chằm vào, nếu anh mà đi tìm thì chắc chắn sẽ gây ra không ít phiên toái cho Tiêu Dao Vương.
Sau khi Tiêu Dao Vương nhận được điện thoại liên nhanh chóng ởi tới.
Không tới nửa tiếng, ông ta đã đến phòng bệnh.
“Người anh em Giang, có chuyện gì?” Ông ta vừa tới, liền hỏi thẳng vào vấn đề.
Giang Cung Tuấn chỉ Ngân Mị ở bên cạnh nói: “Cô ấy là một người không có hộ khẩu, không có thân phận, anh giúp cô ấy làm một thân phận hợp lý đi”
Tiêu Dao Vương liếc nhìn Ngân Mị một cái, nhịn không được hỏi: “Cô ấy là?”
“Cái này anh không cân hỏi nhiều.”
“Được.”
Tiêu Dao Vương cũng không hỏi cái gì nhiều, ông ta hỏi Ngân Mị vài câu hỏi đơn giản ví dụ như tuổi này nọ.
Hỏi xong, ông ta liền rời đi.
Văn Tâm cũng nhiều chuyện, kéo Giang Cung Tuấn lại hỏi nhỏ: “Đại ca Giang, cô gái xinh đẹp này là ai vậy?”
Giang Cung Tuấn cười nhẹ, không giải thích gì nhiều.
Giang Cung Tuấn không có rời đi, mà ở lại bệnh viện bồi Ngô Huy, nói chuyện phiếm với Ngô Huy.
“Đại ca Giang, em muốn hút một điếu thuốc…”
Ngô Huy yếu ớt nói.
Đêm qua anh ta tỉnh lại, ghiên hút thuốc muốn chết đi được, nhưng mà Văn Tâm không cho anh ta hút.
“Được, không thành vấn đề”
Giang Cung Tuấn châm một điếu.
Bởi vì tay chân của Ngô Huy không thể cử động, anh chỉ có thể cầm cho Ngô Huy hút.
“Đại ca Giang, anh Hắc bị thương nặng như vậy sao lại có thể hút chứ?” Trên mặt Văn Tâm hiện lên sự bất mãn: “Dù gì anh cũng là một thần y, chẳng lẽ đến việc này mà anh cũng không hiểu hả?”
Giang Cung Tuấn chịu thua, cười nói: “Không còn cách nào, hút một điếu không chết được, mà như vậy, cả người cậu ấy thoải mái, thể xác và tình thần lại sảng khoái, thúc đẩy quá trình bình phục thương tích trên người.”
Văn Tâm bĩu môi, nói: “Đây chỉ là ngụy biện”
Giang Cung Tuấn cười nhạt.
Ngô Huy hút thuốc, trên mặt đều là thỏa mãn.
“đại ca Giang à, tình hình Nam Cương thế nào rồi?”
Khi ở Thiên Sơn Quan, Ngô Huy đã hôn mê từ lâu rồi, hoàn toàn không có ý thức nên cũng không biết lúc ở Thiên Sơn Quan đã xảy ra chuyện gì.
Giang Cung Tuấn nói đơn giản lại một lần, Từ việc anh lên trên Thiên Sơn Quan đánh nhau với các bậc thầy võ thuật của nước Thập Nhị Bát, đến việc bị một trăm nghìn đại quân đuổi giết, cuối cùng quay trở lại bắt lấy tướng quân của nước Thập Nhị Bát, lấy được hơn hai mươi bảy triệu tỷ.
Ngân Mị khiếp sợ trong lòng.
Là một sát thủ, lúc trước khi chấp hành nhiệm vụ, cô ta đã từng điều tra kỹ càng về Giang Cung Tuấn.
Cô ta cũng biết về trận chiến ở Thiên Sơn Quan.
Mà tất cả đều là đồn đãi, không có được bằng chứng.
Bây giờ nghe Giang Cung Tuấn nói ra, cô ta không khỏi khiếp sợ.
Chiến đấu với bậc thầy võ thuật của nước Thập Nhị Bát, dưới sự truy đuổi của hơn một trăm nghìn đại quân và mấy chục chiếc máy bay trực thăng lại có thể bắt giữ được tướng quận của nước Thập Nhị Bát, đây là bản lĩnh cố nào chứ?
Giang Cung Tuấn nói như gió thoảng mây trôi, những người nghe lại run sợ trong lòng.
Đặc biệt là Ngô Huy.
Cậu là tướng quân của Nam Cương, cậu biết sự khủng bố của bậc thầy võ thuật nước Thập Nhị Bát.
Biết Giang Cung Tuấn mang theo anh ta, muốn tránh né sự đuổi giết