Nhà họ Đan ở phương Bắc Giang Cung Tuấn nhìn hai mươi mấy người đàn ông mặc vest đen đang đứng trước mặt anh.
Nhưng người này đứng thẳng tắp, huyệt Thái Dương hơi nhô lên, vừa nhìn đã biết được huấn luyện nghiêm khắc, là cao thủ có thân thủ nhanh nhạy.
Anh không khỏi tò mò.
Cô gái này là ai, sao lại có nhiều vệ sĩ đi theo đến vậy?
Đan Thiến xoay người lại, tức giận nói: “Lỗ Sâm, ông đang làm gì vậy hả?”
Lỗ Sâm là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, mặt hình thoi, để tóc ngắn, ăn mặc khác giản dị.
Ông ta bước tới, tôn kính nói: “Cô chủ, ông chủ đã bảo chúng tôi phải theo sát cô, không rời nửa bước. Hiện tại, ông chủ vẫn còn có chuyện phải làm, sáng sớm mai là có thể đến thành phố Tử Đằng”
“Tôi đã không còn là con nít rồi, đừng cứ luôn phái người theo tôi có được không hả?”
Đan Thiến lộ vẻ bất mãn, kéo Giang Cung Tuấn xông thẳng ra ngoài, còn đấm đá mấy tên vệ sĩ đứng ở cửa.
Những tên vệ sĩ đó cũng hoàn toàn không dám đánh trả.
Lỗ Sâm cũng rất bất đắc dĩ.
Ông ta dặn dò: “Đi theo đi”
“Vâng”
Đám vệ sĩ này lập tức đi theo.
Giang Cung Tuấn bị kéo mạnh đi theo cô ta vào một trung tâm thương mại.
Trong một khu nghỉ ngơi của trung tâm thương mại.
Đan Thiến vỗ ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi, lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng thoát được rồi”
Cô ta nói xong thì nhìn Giang Cung Tuấn, lấy một tờ tiền trị giá ba trăm ngàn ra đưa cho anh: “Đây là tiên bôi thường vì cắt ngang việc ăn bún của anh”
Giang Cung Tuấn cầm tiền, nói: “Cảm ơn”
Anh xoay người rời đi.
Đan Thiến hệt như một con chim sẻ nhỏ vừa thoát khỏi lồng, bắt đầu hưng phấn.
Cô ta vừa xoay người định đi thì cảm thấy chóng mặt, lập tức ngã xuống đất, chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ngất xỉu.
Giang Cung Tuấn nghe thấy động tĩnh phía sau thì xoay người lại nhìn.
Anh thấy Đan Thiến ngã xuống đất, không khỏi nhíu mày, bước tới cạnh cô ta. Anh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lay cô ta: “Này, cô sao vậy?”
Anh cảm thấy sắc mặt của Đan Thiến không ổn.
Cả khuôn mặt cô ta tái nhợt, đổ mồ hôi đầy đầu, lông mi cũng dính vài giọt nước mắt.
Giang Cung Tuấn nhíu mày.
Anh đặt tay lên mạch của cô ta.
Lạnh quá.
Giang Cung Tuấn như vừa chạm vào một tảng băng, sau khi đặt tay lên mạch đập của Đan Thiến thì không khỏi nhíu mày.
Lúc này, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên.
Lỗ Sâm dẫn theo mười mấy vệ sĩ xông tới, người còn chưa đến nơi thì đã hét lên: “Đừng, đừng đụng vào cô chủ”
Ông ta nhanh chóng đi tới, nói: “Mau, mau đưa cô chủ tới bệnh viện”
Giang Cung Tuấn nhíu mày, nói: “Tình trạng của cô ta như vậy hẳn sẽ không trụ nổi tới bệnh viện”
Nghe vậy, Lỗ Sâm lập tức lấy ra một viên thuốc định cho Đan Thiến uống.
Giang Cung Tuấn lại cầm lấy viên thuốc, không những đặt trước mũi ngửi thử mà còn liếm viên thuốc.
Anh cảm thấy mình như đang liếm một cái bàn ủi nóng bỏng, đầu lưỡi còn truyền đến cảm giác bỏng cháy.
“Cậu làm gì vậy?”
Lỗ Sâm quát, sau đó giật lại thuốc, đang định đút cho Đan Thiến uống.
Giang Cung Tuấn thản nhiên nói: “Thuốc này quá nóng, cho dù có thể giảm được cái lạnh trong người cô ta nhưng sẽ gây tổn thương cực lớn đối với co thể, nếu uống một thời gian dài thì chắc chắn sẽ chết.”
Lỗ Sâm nhìn Giang Cung Tuấn, nghỉ ngờ hỏi: “Cậu là bác sĩ sao?”
Ông ta từ phương Bắc tới đây chính là vì đại hội Trung Y lần này.
Ông ta muốn nhân Đại hội Trung Y này mà cầu một vài bác sĩ Trung Y có tiếng ra tay xem bệnh giúp Đan Thiến.
“Đúng vậy, để tôi thử xem”
Giang Cung Tuấn gật đầu, nói với mấy vệ sĩ xung quanh: “Đứng thành một vòng tròn rồi xoay người sang chỗ khác”
Mấy tên vệ sĩ nhìn Lỗ Sâm.
Lỗ Sâm dẫn Đan Thiến tới thành phố Tử Đằng là để tìm bác sĩ.
Thành phố Tử Đằng là thành phố của thuốc, nói không chừng có thần y thật sự ẩn giữa đám người bình thường. Vì vậy, ông ta tức khắc nói: “Nghe theo.”
“Vâng”
Mấy tên vệ sĩ lập tức làm theo.
Sau khi vây thành vòng tròn xung quanh Đan Thiến thì lập tức xoay người lại.
Giang Cung Tuấn nhìn Lỗ Sâm, nói: “Ông cũng xoay người lại đi.”
“Cậu định làm gì?” Vẻ mặt Lỗ Sâm trầm xuống.
Giang Cung Tuấn thấy ông