Giang Cung Tuấn sờ mũi, hỏi: “Cô nhìn tôi như vậy làm gì?”
“Anh rốt cuộc là ai?”
Hứa Linh hỏi lại lân nữa.
Hôm nay, thân phận bại lộ ra ngoài của Giang Cung Tuấn đã vượt quá tưởng tượng của Hứa Linh, đánh đổ nhận thức của cô ta.
Ai có thể ngờ được một người cam tâm tình nguyện ở rể nhà họ Đường lại là ông chủ đứng sau của Thời Đại, không những bỏ ra ba trăm triệu tỷ để mau lại thành phố mới Thời Đại mà bây giờ còn định bỏ ra thêm ba trăm triệu tỷ để bố trí, muốn tạo ra một đế quốc kinh doanh.
Rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền?
Hứa Linh không có cách nào tưởng tượng được.
Giang Cung Tuấn thản nhiên cười nói: “Tôi còn có thể là ai chứ? Tôi là Giang Cung Tuấn, là người ở rể nhà họ Đường, là chồng của Đường Sở Vị”
“Không…” Hứa Linh phản bác: “Anh là Hắc Long, là Giang Cung Tuấn Hắc Long”
Giang Cung Tuấn sửa đúng lại: “Hắc Long đã chết rồi, sao tôi có thể là Hắc Long được chứ?
Được rồi, còn có chuyện gì không, nếu không thì tôi đi trước đây.”
Giang Cung Tuấn đứng dậy định đi.
“Đứng lại”
Hứa Linh kêu to.
Giang Cung Tuấn nhìn cô ta, trên mặt lộ ra một nụ cười trêu chọc: “Cô còn định truy cứu chuyện công trạng của tôi sao, hay là muốn đuổi tôi?”
Hứa Linh muốn nói đúng vậy.
Nhưng cô ta không có gan nói ra những lời đó.
“Tôi, tôi sẽ làm việc chăm chỉ, sẽ không phụ sự mong đợi của anh”
Cuối cùng, cô ta nói ra một câu như vậy.
Hiện tại, cô ta rốt cuộc đã biết vì sao cô ta được mời làm quản lý bộ phận nhưng cuối cùng lại trực tiếp trở thành phó chủ tịch. Tất cả những chuyện này đều là do Giang Cung Tuấn cho phép.
Nếu không có cái gật đầu của Giang Cung Tuấn thì sao cô ta có thể ngồi lên vị trí phó chủ tịch cơ chứ.
Cô ta nghĩ tới cũng cảm thấy buồn cười.
Một nhân vật lớn như vậy mà cô ta lại định phế bỏ.
Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn nhầm người.
“Ừm”
Giang Cung Tuấn gật đầu, không nói gì thêm mà xoay người rời đi.
Hứa Linh nhìn Giang Cung Tuấn rời khỏi phòng làm việc cho đến khi anh bước khỏi cửa thì cô ta mới uể oải ngồi xuống ghế sofa ở chỗ nghỉ ngơi. Lúc này, vẻ mặt của cô ta rất phức tạp, cũng không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.
“Anh ta rốt cuộc là ai?”
Hứa Linh nghĩ thế nào cũng không ra.
Giang Cung Tuấn đến ở rể nhà họ Đường lại là người mua thành phố mới Thời Đại, là ông chủ đứng sau của Thời Đại.
Từ sau lần ở trang viên Long Tuyên thì cô ta đã nghi ngờ thân phận của Giang Cung Tuấn.
Cô ta chẳng qua chỉ liên tưởng Giang Cung Tuấn và Hắc Long, cho rằng anh là Hắc Long. Có điêu, hiện tại xem ra thì anh cũng không phải Hắc Long mà là có lai lịch khác.
Chỉ là, cô ta không nghĩ ra được rốt cuộc lai lịch của anh là gì.
“Thật sự là một người đàn ông như thân”
Hứa Linh nhỏ giọng lẩm bẩm.
Giang Cung Tuấn vừa mới bước ra khỏi tòa nhà của Thời Đại ra ngoài thì đã có một chiếc Rolls Royce chạy tới, một người đàn ông trung niên nhanh chóng xuống xe đi vê phía anh.
“Cậu Giang.”
Người đàn ông trung niên tôn kính mở miệng.
Giang Cung Tuấn nhìn Lỗ Sâm, thản nhiên nói: “Sao vậy, có chuyện gì hả?”
Lỗ Sâm lấy ra một tấm séc đưa cho anh: “Đây là tấm séc có giá trị ba nghìn tỷ, là quà cảm ơn cậu Giang đã cứu cô chủ, đồng thời cũng là phí cam kết để cậu Giang làm bác sĩ riêng cho cô chủ.
Ba nghìn tỷ?
Giang Cung Tuấn hơi ngạc nhiên.
Khắp thế giới này không có nhiều người có thể dễ dàng lấy ra ba nghìn tỷ tiền mặt.
Rốt cuộc Đan Thiến này có lai lịch gì, vậy mà lại có thể lấy ra ba nghìn tỷ để cảm ơn anh.
Có điều, anh cũng không thiếu tiền.
Đối với anh mà nói, tiền chỉ là một con số thôi.
“Không hiếm lạ”
Giang Cung Tuấn không dao động, thản nhiên nói: “Cứu cô ta chỉ vì cô ta may mắn, đúng lúc gặp tôi mà thôi, không còn lý do khác.”
Giang Cung Tuấn nói xong thì xoay người rời đi.
Lỗ Sâm nhíu mày.
Đây chính là ba nghìn tỷ đó.
Đối với một người bình thường mà nói, ba nghìn tỷ này có sức hấp dẫn rất lớn.
Từ xưa đến nay, không biết đã có bao nhiêu người vì tiền tài mà chôn vùi sinh mạng nhưng bây giờ Giang Cung Tuấn vậy mà lại không cần ba nghìn tỷ mà ông ta tặng không cho anh.
“Chẳng lẽ cậu ta thật