Giang Cung Tuấn không ngờ rằng đám người này lại to gan đến như vậy.
Chỗ này cũng không phải là chiến trường biên cương, mà nơi đây là đô thị sầm uất, là đô thị hòa bình.
Sau khi anh nhìn thấy được tình huống ở phía sau thông qua kính chiều hậu.
Súng hỏa tiễn đã nhắm ngay vào xe anh.Anh thấy có hơi nóng nảy.
Một khi đối phương bản, cho dù anh có thể lái xe né tránh, nhưng trên đường nhiều xe như vậy, nhất định sẽ làm liên lụy đến những người vô tội, còn làm họ bị thương.
Nhưng tình huống mà Giang Cung Tuấn lo lắng đã không xuất hiện.
Kẻ địch ở đằng sau không bắn.
“Này là sao?”
Anh cảm thấy hoài nghỉ trong lòng.
Anh không ngừng chạy vượt mặt các xe khác, hướng về phía quốc lộ và sau khi đã lên được quốc lộ thì anh lái xe tới vùng ngoại ô.
Chiếc xe anh lái chỉ là một chiếc Volkswagen 200 ngàn, lúc này đây tốc độ xe cũng đã đạt đến hai trăm mã lực, vận tốc động cơ cũng đã đạt 7.
vòng một phút.
“Giang Cung Tuấn, anh làm gì mà lái nhanh như vậy, mau dừng lại đi”
Vẻ mặt của Đường Sở Vi trở nên tái nhợt, thân thể chao đảo qua lại, đến mức cô sắp ngất đi và muốn nôn ói.
Giang Cung Tuấn nhìn qua kính chiếu hậu phát hiện chiếc xe ở đằng sau vẫn luôn đuổi theo bọn họ tới tận cùng không chịu buông tha.
Lúc này, anh nghi ngờ.
Rõ ràng người phía sau có cơ hội bắn nổ bánh xe của anh, nhưng tại sao người đó vẫn chưa ra tay?
Tiếp đến, anh lái xe tới khu vực ngoại ô và dừng xe ở một nơi không hề có bóng dáng ai.
Xe vừa dừng lại, Đường Sở Vi đã lập tức mở cửa xe ra và nhảy xuống, cô ngồi xổm xuống ở bên ven đường rồi nôn ói một trận.
Mười mấy chiếc xe ở đẳng sau cũng dừng lại theo.
Sau khi Giang Cung Tuấn bước xuống xe, anh phát hiện ở trong chiếc xe đẳng sau lưng có không ít người bước ra.
Giang Cung Tuấn đứng ở trước chiếc xe, anh nhìn đám người này với vẻ mặt nghi ngờ.
Đám người này đi theo anh, nhưng lại không ra tay, rõ ràng là đang muốn ép anh đi vê phía ngoại ô.
“Giang Cung Tuấn…”
Một người đàn ông đi tới.
Ông ấy khoảng chừng năm mươi tuổi, mặc trên người cái khoác màu đen, làn da thì đen xì, còn đeo kính râm.
Giang Cung Tuấn nhìn chằm chằm vào ông ấy, anh thản nhiên hỏi: “Ông là?”
Đàn ông trung niên kia lấy ra một cái lọ nhỏ rồi ném qua cho anh.
Giang Cung Tuấn bắt lấy rồi thoáng nhìn vật trong tay.
Đó là một cái lọ thủy tinh, bên trong có một ít chất lỏng màu xanh da trời, thấy vậy thì anh không khỏi cau mày lại.
Người đàn ông trung niên đang đứng đối diện anh khẽ cười, nói: “Uống đi”
Giang Cung Tuấn âm thầm phòng bị, cùng tiện tay chuẩn bị xuất thủ.
Đàn ông trung niên cứ như biết rõ suy nghĩ của Giang Cung Tuấn: “Cậu có thể ra tay giết chết hết toàn bộ những người ở đây, nhưng tôi bảo đảm, vợ của cậu cũng sẽ không thể nào sống sót rời khỏi đây đâu”
Giang Cung Tuấn nhún vai một cái, anh nhìn chất lỏng màu xanh da trời ở trong bình rồi hỏi: “Ông nói cho tôi biết, đây là thứ gì?”
Đối phương trả lời: “Yên tâm, uống vào không chết được đâu, cùng lắm là cậu sẽ mất đi vị giác, tứ chi cứng ngắc, hành động bất tiện mà thôi.
Triệu chứng này chỉ kéo dài trong vòng một ngày, chờ sau khi đại hội y thuật kết thúc thì cậu sẽ bình phục trở lại”
Lúc này, Giang Cung Tuấn đã hiểu.
Này là có người không muốn để anh tham gia đại hội y thuật, nhưng mà người này lại không muốn giết anh, có lẽ là người đó biết không giết được anh, hoặc là không dám giết.
Nên mới nghĩ ra cái cách này, làm tê liệt vị giác của anh, khiến cho tứ chỉ của anh trở nên cứng ngắc, không thể nào dùng kim châm, cũng không có cách nào tham gia đại hội y thuật lần này.
“Cậu uống nó xong thì chúng tôi sẽ lập tức đi ngay, tuyệt đối sẽ không làm khó cậu và vợ cậu, dĩ nhiên là cậu cũng có thể chọn không uống, cùng sống chết với chúng tôi một phen.”
Giang Cung Tuấn vặn nắp lọ ra rồi uống cạn thứ chất lỏng ở bên trong, sau đó anh quăng lọ thủy tinh đó sang một bên, nhìn người đối diện và hỏi: “Thế này đã được chưa?”
Người đối diện xoay người rời đi.
Giang Cung Tuấn lên tiếng: “Khoan…”
Người đối diện dừng bước.
Giang Cung Tuấn trầm mặt, anh hỏi: “Là ai đã xúi giục ông, là ai không muốn tôi tham gia vào đại hội y thuật, giới đại hội y thuật có âm mưu gì phải không?”
Đối phương cũng không đáp lại câu hỏi của anh.
Đám người này bước lên xe, rồi lái xe nghênh ngang rời đi.
Đường Sở Vi vẫn còn đang ngồi ói ở bên ven đường.
Giang Cung Tuấn lái xe quá nhanh, còn không ngừng vượt mặt các xe khác, cô thật sự không thể chịu nổi.
Cô biết có người đuổi theo bọn cô, biết những người này đang nói chuyện với Giang Cung Tuấn, chỉ là bây giờ cô thật sự rất khó chịu nên cũng không hỏi tới.
Giang Cung Tuấn liếc nhìn những người này, cho đến khi mười mấy chiếc xe kia đã rời đi, thì lúc này anh mới há miệng, phun cái thứ chất lỏng màu xanh da trời mà anh vừa uống ra ngoài.
Mặc dù anh đã phun ra một