Một căn phòng khác ở trong thôn.
Hắc Xà ngôi trên sô pha, hai tay gõ lên bàn, xoa nhẹ huyệt thái dương, bên cạnh là một tên thuộc hạ đang đứng.
“Đại ca, Hắc Long đã chiêu mộ được vài tên sát thủ chúng ta thuê đến rồi”
Nghe thông báo của thuộc hạ, Hắc Xà trở nên trâm tư.
Hắc Long quá đáng sợ rồi, đây là những sát thủ nằm trong bảng xếp hạng, mỗi người đều là sự tồn tại vô cùng đáng sợ, nếu như không phải hắn ta ra giá mười tỷ, vốn không thể tập hợp được đám sát thủ này.
Nhưng bây giờ Giang Cung Tuấn lại dễ dàng chiêu mộ được bọn họ, thủ đoạn này thật sự khiển hắn không tin được.
“Không cần để ý- Hắc Long vẫy nhẹ tay.
Chỉ cân cứu được đại ca, Hắc Long lôi kéo ai, chiêu mộ ai, tất cả đều không quan trọng.
Độc Bộ Vân là người lập nên Hắc Điện.
Hắc Điện thành lập đến hôm nay đã sắp ba mươi năm.
Ba mươi năm này, tiền tài mà Độc Bộ Vân kiếm được, tài sản riêng của ông ấy có thể đối đầu với một nước, nhưng từ khi ông ấy bị bắt, số tiền đã biến thành tiền chết, không ai biết nó nằm ở đâu.
Vì có được số tiền này, hắn ta đã quyết được cược một ván.
Cho dù đổi bằng cả Hắc Điện, hắn ta cũng không tiếc.
Đây không đơn giản là một hai trăm tỷ.
Một hai trăm tỷ chỉ là con số lẻ trong khối tài sản của Độc Bộ Vân.
“Được rồi, lui xuống đi, thông báo với các anh em, trang bị đầy đủ vũ khí, như bình thường, trời sắp sáng rồi, đừng để người ngoài sinh nghi”
“Vâng.
Một căn phòng khác.
Giang Cung Tuấn đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đồng thời cũng đang suy nghĩ, suy nghĩ mục đích thật sự của Hắc Xà.
Anh không tin Hắc Xà vì muốn cứu, sẽ để cho anh làm đại ca của Hắc Điện.
Có điêu mục đích cuối cùng của Hắc Xà?
Anh nghĩ ra ra.
Lần này anh thu hút Hắc Xà đến thành phố Tử Đằng, là vì muốn chiêu mộ vài tên sát thủ, mục đích đó bây giờ đã đạt được, còn vê vị trí quản lý Hắc Điện như có như không đó, làm hay không làm với anh mà nói không quan trọng.
Nếu đã như vậy, vậy…
Lòng dạ Hắc Xà quá khó lường, anh nhìn không thấu.
Tuyệt đối không thể thả Độc Bộ Vân ra, nếu không sẽ làm một tai họa.
Giang Cung Tuấn hít một hơi thật sâu.
Cùng lúc đó.
thành phố Tử Đằng, nhà họ Đường.
Đường Sở Vi đã được thả về an toàn.
Hứa Linh cũng đến đây.
Hứa Linh đang ở trong phòng trò chuyện cùng Đường Sở Vi.
Đường Sở Vi cố gắng thăm dò: “Hứa Linh, sau khi tớ được thả ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau cậu được thả ra, Cung Tuấn thể nào rồi, anh ấy bị trúng đạn, có sao không?”
Khuôn mặt Đường Sở Vi lộ ra vẻ lo lắng.
Mặc dù cô đã trở về an toàn, nhưng sắc mặt còn tái nhợt như cũ.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì, bọn họ rốt cuộc là ai, tại sao lại bắt tớ, tại sao lại bắt Cung Tuấn, có phải Cung Tuấn đã đắc tội với người nào không?”
“Không, không có.” Hứa Linh cất giọng.
Giang Cung Tuấn dặn dò, không thể nói cho Đường Sở Vị.
Nhưng cô cũng biết giải thích làm sao.
“Mình cũng không biết đây là chuyện gì, nhưng mình tin anh Cung Tuấn là người tốt.”
“Bây giờ trời đã sắp sáng rồi, sao anh ấy vẫn chưa về”
Đường Sở Vi vô cùng lo lắng.
Còn Hứa Linh thì không ngừng an ủi cô.
Bầu trời bên ngoài bắt đầu ửng hồng.
Mặt trời từ dưới đường chân trời chầm chậm nhô lên, xoá tan đi bóng tối đang bao trùm lấy mặt đất.
Trời vừa sáng, ngoài thôn đã xuất hiện một chiếc xe. Một người đàn ông bước xuống xe.
Người đàn ông tầm ba mươi tuổi, dáng vẻ bình thường, không quá nổi bật trong đám đông.
Lúc này, một lão nông dân cầm rìu bước đến, nhìn người đàn ông trung niên đứng trước xe, không kiềm được bèn hỏi: “Cho hỏi anh tìm aï?”
Người đàn ông nhìn thấy là lão nông dân, nên không trả lời, mà tự nói với mình: “Đại ca, em đã đến nơi đó rồi, nhưng chỉ là một thôn nhỏ, mọi thứ rất bình thường, không có chỗ nào đáng nghi cả: “Chờ ở đó.’ Một âm thanh khàn khàn phát ra từ tai nghe bluetooth nhét ở trong tai.
Cùng lúc này,