Đối mặt với lời khiêu chiến của Hàn Kim Thần, Phương Vĩnh Cánh không sợ hãi, ông ta chọn chấp nhận khiêu chiến.
Phương Vĩnh Cánh chấp nhận khiêu chiến, Hàn Kim Thần nhếch môi, phác họa ra nụ cười giả tạo về một âm mưu được thực hiện.
“Tôi nói sơ qua về quy tắc.” Hàn Kim Thần nói: “Chuẩn bị một nghìn loại dược liệu, dựa vào sự hiểu biết về dược liệu, tự do pha trộn và kết hợp để tạo ra thuốc độc, sau khi đối thủ uống thuốc độc, cần phải tiến hành pha trộn lại từ một nghìn loại dược liệu, tìm ra thuốc giải, đương nhiên là cũng có thể dùng cách trị liệu ngân châm và điểm huyệt để giải độc”
“Ừm”
Phương Vĩnh Cánh gật đầu.
Hàn Kim Thần lại nói: “Để tránh bị nghỉ ngờ, một nghìn loại dược liệu này sẽ do Bách Thảo Đường của ông chuẩn bị”
Phương Vĩnh Cánh lập tức đi sắp xếp.
Rất nhanh, một vài ngăn tủ đã được đấy lên sân khấu.
Trong ngăn tủ có rất nhiều ngăn kéo nhỏ, mỗi một ngăn kéo đều đánh dấu tên dược liệu trên đó.
Dựa theo quy tắc thì hai người đều có thể tìm một trợ thủ.
Phương Vĩnh Cánh vốn không biết lai lịch của Hàn Kim Thần, nhưng trước đó Giang Cung Tuấn đã gọi cho ông ta và muốn ông ta vận dụng mạng lưới tình báo ngầm đi điều tra một người tên Diệu Thủ Hồi Xuân, người của Dược Vương.
Tuy rằng Mộc Ninh đã điêu tra, nhưng ông ta cũng biết mấy tin tức đó.
Giang Cung Tuấn điều tra Diệu Thủ Hồi Xuân, Dược Vương chính là Hàn Kim Thân, ông ta đã từng là người của nước Đoan Hùng, mấy chục năm trước đã di dân đến nước Cao Ly, bây giờ ông ta là hội trưởng của hiệp hội trung y Cao Ly, người này tới đây không có ý tốt, Phương Vĩnh Cánh không thể không cẩn thận xử lý.
Phương Vĩnh Cánh kêu cháu gái Phương Thanh Tâm làm trợ thủ.
Đây là nữ thân y trò giỏi hơn thầy có tiếng tăm rất lớn ở thành phố Tử Đằng.
Trở thủ của Hàn Kim Thần không phải ai khác mà chính là Hồng Tứ, quán chủ của Trung tâm y tế Thái Thượng, một người có bản lĩnh lại rất khiêm tốn.
Hai bên đều đang chuẩn bị.
Dưới sân khấu.
Khu vực chỗ ngôi phía sau.
Giang Cung Tuấn lẳng lặng nhìn.
Tân Tương đã nhường chỗ của mình cho Đường Sở Vi.
Đường Sở Vi nghi ngờ hỏi: “Anh Giang, rốt cuộc bác sĩ Hàn này đang làm gì vậy?”
Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu, nếu anh biết Hàn Kim Thần muốn làm gì thì anh sẽ không bị động như vậy.
“Anh Giang, y thuật của hai người này ai cao minh hơn?”
Đường Sở Vi cũng bắt đầu tò mò.
“Hai mươi năm qua Phương thần y chưa từng thua trận nào, bây giờ Hàn Kim Thần của Trung tâm y tế Thái Thượng lại khiêu chiến với ông ta, hơn nữa vẫn là cách này, biết rõ đối thủ là thân y mà còn tự tin như thế, cuối cùng thì ông ta có lai lịch gì?”
“Nhìn kỹ rồi hằng nói.” Giang Cung Tuấn nhẹ giọng nói.
Bất kể đám người Hàn Kim Thần làm gì, chỉ cần xem thì sẽ biết.
Bọn họ kiêng kị anh, không muốn anh tới, chứng minh rằng kế hoạch của bọn họ có liên quan đến y thuật, không muốn anh tham gia vào làm hỏng kế hoạch.
Rất nhanh hai bên đã chuẩn bị xong.
Trên sân khấu.
Hai người dẫn Chương trình đứng ở giữa.
Phía sau sân khấu đã chuẩn bị xong một nghìn loại dược liệu, một nghìn loại dược liệu đều là một số dược liệu bình thường, không có độc.
Phương Vĩnh Cánh bên trái, Hàn Kim Thần bên phải.
Khai Hiểu Đình nói: “Hai vị dựa theo quy tắc đã thống nhất, thời gian điêu chế thuốc độc là ba mươi phút, sau ba mươi phút đưa thuốc độc đã điều chế cho đối thủ, đối thủ có mười phút để nghiên cứu và quan sát, sau mười phút phải uống vào.
Mao Kiên nói tiếp: “Đây là việc nguy hiểm đến tính mạng, sau khi hai vị điều chế thuốc độc xong thì tạo ra thuốc giải ngay, nếu đối thủ nhận thua, phải lập tức đưa thuốc giải ra.”
“Hai vị, đã sản sàng chưa?”
“Sẵn sàng”
“Nghe khẩu lệnh của tôi, ba, hai, một, bắt đâu”
Ngay khi cuộc so tài bät