Để mà nói, Đường Sở Vi tựa như một lưỡi dao cảm sâu trong lòng Giang Cung Tuấn. Anh cảm thấy cổ họng nghẹn ngào như có cái gì kẹt trong đó, cảm giác này thật khó chịu.
Hứa Linh nói rất đúng, giữa anh và Đường Sở Vi vốn dĩ chẳng hề tồn tại một chút cảm tình nào cả, cho dù ở mức độ cơ bản cũng không.
Trong thời gian ngắn thì hai người còn ở chung được với nhau, nhưng qua một hồi chung đụng, bất cứ vấn đề mâu thuẫn gì cũng có thể phát sinh.
“Cho nên hãy ly hôn đi” Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn.
Cô quan sát ánh mắt anh, đôi mắt đó chợt khiến nội tâm cô hòa hoãn hơn. Ngữ điệu cô cũng nhẹ nhàng hơn, cô nói: “Gặp nhau rôi thì cũng có lúc phải chia xa. Nếu một bên vẫn cương quyết níu giữ sẽ khiến cả hai cùng khó chịu, chúng ta cứ ly hôn trong hòa bình thôi. Đừng làm to chuyện đến mức phải lên tòa, phiền phức lắm”
Giờ phút này, Giang Cung Tuấn đã nghĩ đến chuyện buông tay, anh tiếp cận Đường Sở Vi chỉ vì muốn báo đáp công ơn cứu mạng của cô.
Anh muốn bù đắp chuyện mình bỏ đi mà không chịu trách nhiệm về lỗi lâm từng phạm phải. Nhưng khi anh vừa nghĩ tới việc Đường Sở Vi yêu Hắc Long, một thân phận khác của anh, thì cảm giác khó chịu trong lòng anh nháy mắt đã biến mất.
Trên mặt xuất hiện nụ cười vui vẻ, anh đáp lời cô: “Anh sẽ không ly hôn với em đâu Sở Vi. Chúng ta cùng nhau về nhà thôi”
Anh kéo tay Đường Sở Vi ý muốn đi. Nhưng Đường Sở Vi sắc mặt tối sầm lại, cô né tránh bàn tay của anh. Giọng cô lạnh lùng nói: “Giang Cung Tuấn, anh nên biết tôn trọng người khác một chút. Đũa mỗc mà đòi chọc mâm son sao?”
Đường Mỹ Oanh hừ lạnh một tiếng sau đó kéo tay Đường Sở Vi rời đi.
Giang Cung Tuấn ôm bó hóa trong tay đứng yên tại chỗ, anh không biết phải làm sao cả.
“Cậu Giang ơi, cậu Giang ơi… Có âm thanh vọng đến. Ngay sau đó có một người đàn ông vội vội vàng vàng chạy tớ, người này có thân hình thô thiển và khuôn mặt râu ria lởm chởm.
“Cuối cùng tôi cũng tìm được anh rồi, anh chính là ân nhân của tôi”
Đan Chiến chạy tới, ông ta kính nể nói: “Ngày mai là sinh nhật thứ hai mươi của Đan Thiến.
Trước giờ con bé chỉ có thể đón sinh nhật ở phương Bắc, hiện tại nó đã vê nước, có thể ăn sinh nhật ở nước nhà rôi. Đan Thiến mong ước người đã giúp đỡ con bé cùng mừng tuổi hai mươi với nó. Xin anh nể mặt mà tham dự buổi tiệc này”
Giang Cung Tuấn khẽ nhíu mày. Hiện tại anh không hề có hứng thú tham dự lễ tiệc gì của người khác cả.
“Tôi không hứng thú.” Anh lạnh giọng trả lời, sau đó anh quay người đuổi theo phương hướng Đường Sở Vi đã rời đi.
“Cậu Giang chờ chút đã…” Đan Chiến cũng đuổi theo. Lần này ông ta tới tìm gặp Giang Cung Tuấn không chỉ đơn giản là mời dự sinh nhật.
Mục đích thứ hai của lần gặp mặt này chính là xin Giang Cung Tuấn giúp đỡ. Ông ta muốn nhờ Giang Cung Tuấn ra tay dứt điểm bệnh tình của Đan Đan Thiến. Mặc dù trong đại hội y học ngày hôm qua đã có một Giang Cung Tuấn khác vô cùng xuất sắc lộ mặt.
Nhưng ông ta biết rõ thân phận thật của Giang Cung Tuấn đã xuất hiện ngày hôm qua.
Người đó chính là Giang Cung Tuấn làm rể nhà họ Đường. Bằng không mà nói, không lí do gì để Hắc Long ra tay trợ giúp Đường Sở Vi cả.
Giang Cung Tuấn đi đến nhà họ Đường gõ cửa và gọi to: “Sở Vi, em mau mở cửa ra đi”
Đan Chiến cũng đi theo sau anh.
“Rốt cuộc ông có ý định gì?” Giang Cung Tuấn nhìn thấy Đan Chiến đi theo mình thì khuôn mặt anh bày ra sự bất mãn.
Anh giận dữ nói: “Đầu óc ông bị bệnh rồi à? Không thấy tình hình bây giờ xấu như thế nào sao. Ông đi ngay bây giờ đi, không thì đừng trách thái độ tôi không tốt.”
Đan Chiến không ngờ Giang Cung Tuấn nói giận là giận. Ông ta chính là Đan Chiến nổi danh của phương Bắc, người đời gọi ông ta là vua quặng mỏ. Không có một người nào ở phương Bắc dám nói chuyện như thế với ông ta Nhưng khi vừa nghĩ tới thân phận của Giang Cung Tuấn, bất mấn trong lòng ông ta lập tức tiêu tan. Dù gì ông ta cũng là người có đầu óc, ông ta cũng hiểu rõ tình cảnh bây giờ của Giang Cung Tuấn. Ngay lập tức ông ta mở miệng nói: “Đại ca à, thật ra vấn đề của cậu…”
“Ông cút ngay. Tôi già đến thế sao?” Giang Cung Tuấn mở miệng mảng.
Lúc đó cánh cửa bỗng mở ra, người mở cửa là Hà Diệp Mai Hai tay Hà Diệp Mai chống nạnh, bà ta măng: “Tên vô dụng Giang Cung Tuấn nhà anh. Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, đừng có tiếp tục tới đây làm phiền Sở Vi nữa. Anh không xứng với con gái của tôi, mau đi đi.”
Nghe bà ấy nói vậy, Đan Chiến biết cơ hội của ông ta đã tới rồi. Ông ta bước ra nhìn thẳng Hà Diệp Mai, nói: “Bà sao có thể nói chuyện như vậy với ân nhân cứu mạng của tôi. Cậu ấy sao lại không xứng với Đường Sở Vi nhà bà. Bà có biết cậu ấy chính là..”
“Ngậm miệng lại” Giang Cung Tuấn quát lên.
Anh dùng một tay túm lấy cố áo Đan Chiến. Thân thể cường tráng của Đan Chiến bị Giang Cung Tuấn nhấc khỏi mặt đất.
Anh dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Tôi cảnh cáo ông. Nếu ông còn tiếp tục nhiều lời như vậy, tôi sẽ không bỏ qua nữa đâu”
Sau đó Giang Cung Tuấn bỏ Đan Chiến ra khiến cơ thể của Đan Chiến vội vàng lùi về sau, ông ta thiếu chút nữa đã ngã xuống đất. Sau khi ổn định lại, con ngươi Đan Chiến chợt sáng lên Ông ta không biết vì lí do gì mà Giang Cung Tuấn phải giấu diếm thân phận của mình như vậy và chấp nhận ở rể nhà họ Đường. Nhưng ông đã nhận ra địa vị của Giang Cung Tuấn trong nhà họ Đường cực kỳ thấp.
Sau khi suy ngâm mấy giây, ông lại lân nữa tiến tới, vừa cười vừa nói: “Đây là ân nhân cứu mạng của tôi. Bà có biết tôi là ai không? Tỏi là Đan Chiến đến từ phương Bắc. Có lẽ bà chưa hề nghe tên tôi, cũng không biết tôi là ai đâu. Để tôi tự giới thiệu một chút, tôi sở hữu hết thảy quặng mỏ ở phương Bäc và tôi có hơn trăm công ty khai thác than cỡ lớn, không những thế còn khai thác