Giang Cung Tuấn rời khỏi tập đoàn Thời Đại.
Anh tùy tiện tìm một quán ăn, gọi vài món ăn gia đình và một bình rượu trăng có nông độ cao.
Vừa uống rượu vừa ăn cơm một mình.
Rất nhàn nhã tự tại.
Vào thời khắc này, tiếng tin nhắn của điện thoại vang lên.
Anh câm điện thoại trên bàn lên xem.
“Lâm Hoàng Minh dắt tay vợ yêu Trác Nhã Lệ mở một quán lẩu ở phố cổ, ngày hai tháng chín khai trương, mời các vị bạn bè thân hữu đến chung vui. Địa chỉ ở số 54 đường Sa Vương, phố cổ, đến quán lẩu Long Dịch. Tin tức này gửi quảng cáo cho nhiều số điện thoại, nếu như quấy rầy, xin thứ lỗi”
Giang Cung Tuấn thấy được tin tức này, không khỏi sửng sốt.
“Lâm Hoàng Minh mở quán lẩu?”
Lâm Hoàng Minh là bạn học cấp ba của anh, cũng là bạn thân chí cốt của anh.
Anh nhớ rõ nhà Lâm Hoàng Minh rất nghèo, ba cậu ta mất vì tai nạn xe từ lúc cậu ta vẫn còn rất nhỏ, là do mẹ nuôi cậu ta khôn lớn nên người.
“Lâm Hoàng Minh khai trương quán lẩu, nhất định phải đi chúc mừng.”
Giang Cung Tuấn nhẹ giọng thì thào.
Mở di động xem lịch một chút.
Hôm nay là ngày một tháng chín, ngày mai chính là hai tháng chín.
Anh bấm số điện thoại của Lâm Hoàng Minh.
“Anh, anh Giang.”
Một giọng nói có chút cà lăm, lại thêm phần kích động truyền đến từ trong điện thoại.
Giang Cung Tuấn cười nói: “Có phải ngày mai khai trương quán lẩu không?”
“Phải, phải”
“Tôi đặt trước một bàn.”
“Được, được, không thành vấn đề”
Giang Cung Tuấn gọi một cú điện thoại xong, liền cúp điện thoại.
Anh tiếp tục ăn cơm.
Sau khi cơm nước xong, anh phải đi đến bệnh viện thăm Ngô Huy.
Anh không gọi Đường Sở Vi.
Bởi vì Đường Sở Vi đang muốn náo loạn đòi ly hôn với anh, bây giờ không nên châm dầu vào lửa, đợi qua vài ngày nói sau.
Toàn bộ buổi chiều hôm nay Giang Cung Tuấn đều ở bệnh viện Quân Khu.
Hôm sau.
Giang Cung Tuấn đang ở ven đường chờ xe.
Đan Chiến vội vàng chạy tới.
“Ân nhân, cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi”
Giang Cung Tuấn nhìn thấy Đan Chiến, không khỏi nhíu mày: “Sao ông lại đến đây?”
“Ân nhân, con bé Thiến một hai đòi cậu phải đi, tôi cũng không còn cách nào khác, cho tôi chút mặt mũi được không, cho dù là đi một chút thôi cũng được nữa. Nếu cậu không đi, con bé Thiến lại đòi sống đòi chết nữa”
“Chuyện này liên quan gì đến tôi đâu”
Giang Cung Tuấn không để ý tới, tùy tay gọi một chiếc taxi, ngồi lên taxi.
“Ân nhân.. “
Đan Chiến kêu to.
Nhưng mà chiếc xe taxi Giang Cung Tuấn ngồi đã rời xa.
Ông ta nhanh chóng bắt một chiếc xe trên đường, phân phó: “Đuổi theo chiếc xe phía trước”
Giang Cung Tuấn ngồi xe đi tới phố cổ.
Tìm được quán lẩu Long Dịch.
Đường Sa Vương thuộc phổ cổ, chỉ phí ở nơi này không tính là cao, nếu so với nội thành thì đã rẻ hơn rất nhiều.
Lâm Hoàng Minh mở quán lẩu này, quy mô cũng khá lớn, trên dưới ba tầng, mỗi một tầng tầm năm sáu trăm thước vuông, trên dưới cộng lại hơn hai ngàn thước vuông.
Bây giờ là buổi sáng, quán lẩu vẫn khá vắng vẻ.
Lâm Hoàng Minh mặc bộ tây trang, đang ở cửa chỉ huy người đưa giỏ hoa đến.
“Giỏ hoa đặt chỗ đó, còn cái bồn hoa này thì để đây đi”
Giang Cung Tuấn đi tới, xuất hiện trong tầm mắt Lâm Hoàng Minh.
“Anh Giang.
Lâm Hoàng Minh nhất thời đi tới, vẻ vui mừng ngập tràn trên mặt, nói: “Sớm như vậy đã tới đây rồi”
Lần trước ở trang viên Long Tuyền, Giang Cung Tuấn vài lần giúp Lâm Hoàng Minh giải vây, Lâm Hoàng Minh cũng thực sự cảm kích anh.
Giang Cung Tuấn cười nói: “Còn không phải là do rảnh rỗi không có việc gì làm à, nghĩ là đến sớm một chút, xem xem có cái gì cần giúp đỡ không”
“Lâm Hoàng Minh, anh làm gì mà nhiều chuyện như vậy không đi làm, chỉ biết lười biếng?”
Một giọng nói tức giận mắng mỏ truyền đến.
Một người con gái mặc quần áo diễm lệ quần áo, trang điểm đậm đi ra, nhìn đến Lâm Hoàng Minh cùng Giang Cung Tuấn cùng một chỗ, không khỏi nhíu mày, mắng: “Lâm Hoàng Minh, lá gan của anh thật là càng lúc càng lớn, dám tiếp xúc với những người không đứng đắn như vậy”
“Anh Giang, tôi có việc rồi, anh vào quán nghỉ ngơi trước đi.”
Lâm Hoàng Minh vẻ mặt xin lỗi nói một tiếng, sau đó đi làm việc.
Giang Cung Tuấn nhíu mày.
Mà Trác Nhã Lệ lại khinh bỉ liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn một cái, tiếp đó vẻ mặt cười sáng lạn đi đến trước một người đàn ông trung niên, rất thân mật mà kéo công tay ông ta: “Tổng giám đốc Vương, sớm như vậy mà đã đến rồi à?”
Người đàn ông trung niên xoa mông Trác Nhã Lệ một phen, cười nói: “Quán lẩu