Những biệt thự khác của nhà họ Tiêu đều bị ngân hàng niêm phong, bây giờ người nhà họ Tiêu không nhà để về, đều thuê nhà ở. Biệt thự này là tài sản cá nhân của Tiêu Nhàn Nhã.
Lần trước Tiêu Chinh gài bẫy, dùng những thứ rẻ tiền bán đấu giá. E ngại Tiêu Chinh nên không ít người giàu đã vung tiên mua những thứ vô dụng đó. Mặc dù Tiêu Chinh đã chết, nhưng số tiền đó lại rơi vào tay Tiêu Nhàn Nhã. Mặc dù bà ta là phụ nữ, nhưng Tiêu Bối Hoa và Tiêu Chinh đã chết, bà ta lại trở thành trụ cột của nhà họ Tiêu. Bây giờ người nhà họ Tiêu đều trông cậy vào Tiêu Nhàn Nhã dẫn dắt nhà họ Tiêu lại vực dậy.
Trên tầng hai biệt thự, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi năm trên giường, một người phụ nữ mặc váy trắng đứng bên giường. Người phụ nữ chính là Tiêu Nhàn Nhã. Mặc dù đã hơn 30 tuổi, nhưng bảo dưỡng rất chu đáo, giống như thiếu nữ 18 19 tuổi. Bà ta có vóc dáng thon thả, khuôn mặt tinh xảo, cực kỳ xinh đẹp, tóc dài xõa trên vai, lại thêm bộ váy nửa xuyên thấu, tràn đầy quyến rũ.
“Anh Trương, khi nào anh mới thực hiện lời hứa với em” Tiêu Nhàn Nhã nhìn gã đàn ông chỉ mặc quân đùi nằm trên giường. Người đàn ông này chính là một nhân vật lớn, quen biết với rất nhiều nhân vật có địa vị. Bây giờ nhà họ Tiêu đã phá sản, sản nghiệp đều bị niêm phong, Tiêu Nhàn Nhã đang cố gắng vận dụng mọi quan hệ để giành lại những sản nghiệp của nhà họ Tiêu.
Nhìn Tiêu Nhàn Nhã xinh đẹp động lòng người, Trương Trọng Thiên cười nói: “Em đừng lo, chuyện anh đã hứa đương nhiên anh sẽ làm được cho em. Em cũng biết Diệp Hình dùng cách quang minh chính đại mới làm cho nhà họ Tiêu phá sản, anh cần phải chuẩn bị nhiều mặt”
Tiêu Nhàn Nhã rúc vào lòng Trương Trọng Thiên, làm nũng: “Anh Trương, cả trước cả sau em đã cho anh 150 tỷ, đã lâu như vậy rồi, anh nên cho em thời gian chính xác.”
“Nhanh thôi, mấy ngày nay” Trương Trọng Thiên cười nói, trong lòng lại hừ lạnh, đồ kỹ nữ, bây giờ nhà họ Tiêu đã sụp đổ, Tiêu Chinh đã chết, nhà họ Tiêu không còn cách nào trở về bốn gia tộc lớn, cô cho tôi tiên đã bị tôi chơi bài bạc thua hết rôi. Nếu không phải vì tiền thì tôi cũng chẳng buồn quan tâm loại kỹ nữ ngàn người ngủ vạn người cưỡi như cô đâu.
“Anh Trương, anh yên tâm, chờ lấy lại tài sản cố định của nhà họ Tiêu, sẽ không thiểu ích lợi của anh đâu. Hơn nữa sau này ngay cả em cũng là của anh”
“Râm!” Đúng lúc này, cửa phòng bị đá văng.
“Ai?” Trương Trọng Thiên rùng mình, ngôi bật dậy. Thấy người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đạp cửa bước vào, gã ta hoảng sợ run rấy, lảo đảo bò xuống giường, vừa mặc quần áo vừa nói: “Không… Không liên quan tới tôi… Tôi không biết gì hết… Tôi đi ngay đây…”
Sống ở thành phố Tử Đẳng, sao ông ta không biết người đàn ông mặt quỷ này? Chính anh ta đã giết Tiêu Bối Hoa, giết Tiêu Chinh.
Thấy Giang Cung Tuấn đạp cửa bước vào, Tiêu Nhàn Nhã cũng sợ hãi run lên.
Giang Cung Tuấn từng bước đi tới. Trương Trọng Thiên nhanh chân mặc quần áo rồi muốn bỏ trốn. Nhưng một bàn tay kéo ông ta lại, ném lên giường. Ông ta hoảng sợ co ro, không dám nói một câu, sợ nói sai sẽ chọc giận ôn thần này.
“Rốt cuộc anh là ai? Nhà họ Tiêu có thù hận gì với anh?” Tiêu Nhàn Nhã tỉnh táo lại, nhìn chăm chăm Giang Cung Tuấn Giang Cung Tuấn lấy mặt nạ xuống.
“Anh?” Tiêu Nhàn Nhã nhìn chäm chäm Giang Cung Tuấn, khó hiểu hỏi: “Người ở rể nhà họ Đường ư?”
“Đúng” Giang Cung Tuấn không phủ nhận.
“Giang… Giang Cung Tuấn?” Tiêu Nhàn Nhã bồng nhớ ra chuyện cũ, kinh hô: “Cậu… Cậu là con trai của Giang Niên?"
Giang Cung Tuấn gật đầu. Anh bưng ghế dựa ngồi xuống bên giường,