Trước khi quay về Tử Đằng, Giang Cung Tuấn đã nói với chính mình, bất kể là chuyện gì anh đều sẽ không làm trái đi ý muốn của Đường Sở Vi.
Chỉ cân Đường Sở Vi muốn, bất luận là cái gì anh đều đồng ý.
Bây giờ Đường Sỏ Vy muốn ly hôn, anh cũng không từ chối.
Anh cảm thấy những chuyện mình nên làm đều đã làm rồi, ân tình cần báo đáp cũng đều báo đáp rồi.
Hai người cùng nhau đi tới cục dân chính.
Làm xong thủ tục ly hôn.
Trước cửa cục dân chính.
Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn nói: “Dễ hợp dễ tan, hy vọng sau này anh có thể tìm được một người phụ nữ hiểu anh, thật lòng yêu anh, còn vê ba mươi nghìn tỷ anh đưa cho em, em sẽ chuyển lại cho anh vài trăm tỷ, cũng để nửa đời về sau của anh không phải lo lắng gì vê cái ăn cái mặc.
Giang Cung Tuấn xua tay, cắt ngang lời Đường Sở Vi.
“Không cần, cho em, chính là của em, anh đã nói rồi, anh không coi trọng đến tiền bạc, có rất nhiều thứ mà tiền cũng không thể mua được”
Nói xong, Giang Cung Tuấn quay người rời đi.
Đường Sở Vi vẫn đứng im, nhìn theo bóng lưng Giang Cung Tuấn rời đi.
Cuối cùng ly hôn rồi.
Lúc này có có một loại cảm giác được giải thoát.
Nhưng không hiểu tại sao, cô lại cảm thấy mình giống như là đã mất đi thứ gì đó quan trọng, sâu trong lòng cô có chút mất mát.
Nhưng, cô cũng không nghĩ nhiều.
Cứ coi như là mua một món đồ chơi, mang theo bên mình một thời gian, bỗng nhiên bị mất, cô cũng sẽ có loại cảm giác mất mát này.
Cô cũng xoay người, đi ngược lại với phía anh.
Giang Cung Tuấn rời đi.
Nhưng nước mắt anh lại rơi.
Mười năm trong quân đội, núi đao biển lửa, thà đổ máu chứ không đổ lệ.
Nhưng, bây giờ nước mắt của anh lại thi nhau chảu xuống.
Trong những tháng này, anh đã yêu Đường Sở Vi.
Anh coi Đường Sở Vi là trung tâm, Đường Sở Vi chính là tất cả của anh.
Nhưng khi Đường Sở Vi trở thành tất cả của anh, cô lại rời anh mà đi, anh cũng không cưỡng ép mà lựa chọn buông tay.
Tỉnh yêu là gì?
Nếu như tình yêu là khoảng cách một trăm bước, vậy thì Giang Cung Tuấn anh đã bước một trăm bước rồi.
Chỉ đợi Đường Sở Vi cô quay người lại mà thôi.
Nhưng anh đã bước một trăm bước rồi, nhưng Đường Sở Vi không hê quay người lại.
Giang Cung Tuấn đau lòng rời đi.
Anh cảm thấy mình không có chỗ dung thân trong thành phổ rộng lớn này.
Anh bất tri bất giấc đi đến tập đoàn Giang Long.
Trong văn phòng chủ tịch tập đoàn Giang Long, Giang Cung Tuấn thay một bộ quân áo, đeo lên mặt nạ thay đổi diện mạo, trở thành mình của mười năm trước.
“Cậu chủ, có chuyện gì thế?”
Tân Sương đứng bên cạnh hỏi.
Giang Cung Tuấn trở về liền thay quần áo, đeo mặt nạ, ngôi lên ghế làm việc, một câu cũng không nói.
Giang Cung Tuấn nhìn Tân Sương một cái, khẽ lắc đầu, nói: “Không có gì, tôi muối yên tĩnh một chút, cô đi ra ngoài đi.”
“Vâng”
Tần Sương gật đầu, xoay người rời đi.
Nhưng, cô đi chưa bao lâu, lại quay trở lại.
“Cậu chủ, Đường Sở Vi đến rồi”
“Hả?”
Giang Cung Tuấn cau mày.
Đây là vừa ly hôn liền đến tìm Hắc Long sao.
Cô rõ ràng biết Hắc Long và Hứa Linh làm lành rồi, sao vẫn còn đến?
Anh hơi sững sờ, rồi mở miệng nói: “Cho cô ấy vào.
“Vâng”
Tần Sương rời đi, rất nhanh đã đưa Đường Sở Vi đi vào phòng làm việc.
Đường Sở Vi đã thay một bộ đồ khác.
Chiếc váy cô đang mặc khác với chiếc cô mặc lúc ly hôn, là một chiếc váy sexy, khá hở hang.
“Anh Giang…”
Cô đi đến, trên mặt mang theo nụ cười rực rỡ, nói: “Không mời mà đến, anh Giang sẽ không tức giận chứ?”
Giang Cung Tuấn nhìn cô, hơi thất thần, mấy giây sau, mới phản ứng lại, chỉ lên ghế sô pha không xa: “Ngồi đi”
Anh cũng đi qua đó, ngồi xuống sô pha.
“Tân Sương, pha trà”
“Vâng”
Tân Sương ngay lập tức đi pha trà.
Đường Sở Vi sau khi ngồi xuống, nhìn Giang Cung Tuấn, khẽ vuốt những sợi tóc lõa xõa trên vai, nói: “Anh Giang, em đã ly hôn rồi”
“Hử?”
Giang Cung Tuấn nhìn cô.
Anh muốn nhìn xem, Đường Sở Vi rốt cuộc muốn làm cái gì.
Giang Cung Tuấn một lúc lâu không nói gì, Đường Sở Vi tiếp tục nói: “Bây giờ em đã độc thân rồi, tuy trước đây em đã từng lấy chứng nhận đăng kí kết hôn với người đàn ông khác, nhưng em vẫn là xử nữ, em không có ngủ chung giường với Giang Cung Tuấn”
“Cô Đường, tôi có bạn gái rồi, cô ấy là Hứa Linh, là bạn thân của cô, cô nói những lời này với tôi, lẽ nào là muốn