Thành phố Tử Đằng là một di tích văn hóa cổ xưa với một lịch sử lâu dài.
Đây từng là thủ đô của tám triều đại.
Phố y học là đặc trưng của Tử Đằng.
Ngoài phố y học, còn có phố đồ cổ.
Phố đồ cổ cũng rất náo nhiệt, nơi này có hàng trăm cửa hàng đồ cổ, trong đó có không ít cửa hàng trăm năm tuổi.
Giang Cung Tuấn và Đan Thiến cùng nhau đi đến phố đồ cổ.
Trên đường phố, tất cả đều là những quầy hàng.
Trên những quầy hàng này, có không ít đồ cổ, tranh chữ.
Một số người qua đường ngồi xốm trên mặt đất, lựa chọn cẩn thận vì muốn kiểm lậu.
“Anh Giang, anh có hiểu đồ cổ không?” Đan Thiến đi bên cạnh Giang Cung Tuấn nhìn khung cảnh xung quanh, nhịn không được hỏi.
Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu: “Không hiểu.”
Anh vào quân đội mười năm, thứ anh đối mặt là ngày đêm không ngừng huấn luyện đặc biệt, là vũ khí lạnh như băng, đối với đồ cổ thì anh chưa bao giờ tiếp xúc qua.
Đan Thiến cười giải thích: “Nước trong này rất sâu, để tôi nói cho anh biết điều này, người bán hàng rong trên đường phố này, chín mươi chín phân trăm đều là bán hàng giả, chuyên môn lừa gạt những người ngoài ngành không hiểu. Những hàng tốt chất lượng chân chính thường đều là ở hội đấu giá chứ sẽ không ở những quầy hàng trên đường phố này. Đương nhiên, một vài cửa hàng đồ cổ, cũng có không ít thứ tốt…”
Đan Thiến xuất thân từ một gia đình giàu có, đối với những thứ đồ cổ này thì rất hiểu biết.
Cô ta kiên nhẫn giải thích với Giang Cung Tuấn.
Bởi vì, cô ta cho răng Giang Cung Tuấn thích đồ cổ, vì thích đồ cổ nên mới tới nơi này.
Nhưng Giang Cung Tuấn vốn không có hứng thú với những thứ này.
Anh lắng nghe nhưng không để tâm tới nó.
Rất nhanh đã đi tới cửa hàng đồ cổ số một Thiên Tự.
Cửa hàng này cũng đã có nhiều năm lịch sử rồi, nó được coi là một cửa hàng lớn tuổi trên phố đồ cổ.
Cửa hàng có hai tầng trên dưới, mỗi tâng có hơn năm trăm mét vuông, Giang Cung Tuấn đi vào.
Khi vừa bước vào thì một ông già mặc bộ đồ Đường trang đi tới chào hỏi.
“Cậu bạn trẻ, mua cái gì đó, không phải tôi phóng đại đâu, đồ trong cửa hàng đồ cổ nhà tôi đều là hàng thật cực phẩm cả đấy, Bất kể cậu muốn đồ ở triều đại nào thì cậu đều có thể tìm được nó ở chỗ này của tôi”
Ông già mặc Đường trang này bắt đầu giới thiệu, Giang Cung Tuấn nhìn lướt qua cửa hàng một chút.
Bên trong có không ít người chăm chú lựa chọn những món đồ cổ mà mình ưa thích.
Anh lại nhìn ông già một lần nữa.
Trong số các thông tin tình báo anh nhận được thì chủ sở hữu của cửa hàng này tên là Cô Thanh, khoảng bốn mươi tuổi, rõ ràng ông già này không phải là Cô Thanh.
Cô Thanh là người của Thiên Tử Tổng thống lĩnh Quân Xích Diễm.
Mà lúc trước ở mộ cổ Chiêu Tử Vương, tên Truy Hải đã ra tay đánh lén nhóm Bạch Tâm, cướp đi rương kho báu. Tên Truy Hải này cực kỳ nổi tiếng trên đường, thực lực cực mạnh, anh ta cũng là người của Thiên Tử.
Trong tình báo cho thấy, Truy Hải mang theo rương kho báu đi tới cửa hàng đồ cổ số một Thiên Tự, tìm đến Cô Thanh.
“Bất kể thứ gì cũng có sao?” Giang Cung Tuấn tùy ý nhìn xung quanh, thản nhiên hỏi.
“Đúng vậy, chỉ cần cậu có thể nói ra thứ cậu cần, chúng tôi đều có thể giúp cậu tìm được, Thiên Tự số một chúng tôi là cửa hàng có nhiều chi nhánh xuyên quốc gia, thực lực cực mạnh”
Ông già bắt đầu khoe khoang.
Giang Cung Tuấn không chút để ý nói: “Tôi nghe nói mấy tháng trước, mộ cổ Chiêu Tử Vương ở Nam Cương bị đánh cắp, những món đồ bên trong bị lưu lạc đến thành phố Tử Đằng, cái này ông cũng có thể giúp tôi tìm được chứ?”
Nghe vậy, ông già sững sờ.
Chợt cười nói: “Không ngờ cậu bạn trẻ còn có được tin tức nhỏ này, mấy ngày trước tôi cũng mới nhận được tin tức này, vậy mà cậu có thể nhanh như vậy đã nhận được tin tức này. Không sai, cổ mộ Chiêu Tử Vương quả thật có không ít thứ”
Ông già bắt đầu giới thiệu.
“Chiêu Tử Vương là một vương gia ngàn năm trước, gia tài giàu có, ông ta thích nhất là thu thập một ít đồ chơi hiếm có. Sau khi ông ta chết, những thứ này đều được chôn cất theo ông ta.
Thiên Tự số một chúng tôi quả thật thu được một ít đồ khai quật từ mộ cổ của Chiêu Tử Vương, không biết cậu bạn trẻ đây muốn tìm cái gì, chỉ cần cậu có thể nói ra tên, tôi đây đều có thể giúp cậu lấy được”
Đan Thiến nhỏ giọng nói: “Anh Giang, đừng để bị mắc lừa, chuyện này tôi cũng nghe nói rồi, trong mộ cổ Chiêu Tử Vương vốn không có khai quật được cái gì tốt hết, lời đồn chính là một cái rương rách, hơn nữa còn là một cái rương không cách nào