“Ha ha”
Tiếng cười lạnh lẽo của Giang Vũ Bảo vang lên, hệt như vừa nghe được chuyện cười buôn cười nhất trần đời.
“Giang Cung Tuấn, loại nghịch tử như mày vừa nói gì cơ? Hỏi tao có muốn Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ không? Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ là bảo vật nhà họ Giang bảo hộ, mày chỉ là con cháu của kẻ phản bội, là thứ nghiệt chủng dư thừa của nhà họ Giang mà thôi, ông nội mày đáng chết, mày cũng nên chết”
Sắc mặt Giang Cung Tuấn trầm xuống.
Đi từng bước tới gần Giang Vũ Bảo.
Thiên Tử vừa hay đi tới kịp lúc, chắn trước người Giang Cung Tuấn: “Giang Cung Tuấn, anh muốn làm gì? Anh biết anh ta là ai không, anh ta là con cháu chân chính, là chủ nhân tương lai của nhà họ Giang, anh chỉ là người mang tội trong nhà họ Giang, nhìn thấy cậu ấm của gia tộc, không quỳ xuống đã là đại bất kính “
“Cút.”
Giang Cung Tuấn lạnh lùng quát.
Tiếng hô như sấm, dọa Thiên Tử phát ngốc luôn.
Vài giây sau, Thiên Tử mới lấy lại tỉnh thân, anh ta cũng chỉ nói vài câu tượng trưng thôi.
Cơ thể khẽ lùi lại phía sau.
Giang Vũ Bảo nhìn thấy sắc mặt trầm thấp của Giang Cung Tuấn mà vẫn bước thêm một bước, sắc mặt anh thật đáng sợ.
Đáng chết, sao tên nhóc này lại mạnh như vậy chứ?
Anh ta bị thực lực của Giang Cung Tuấn nghiền áp.
Ra tay chính diện với Giang Cung Tuấn, khớp xương của anh ta sắp nát bét rồi, bây giờ cánh tay còn không có sức lực để nhấc lên nữa.
“Giang Cung Tuấn, mày muốn chết sao?”
Giang Vũ Bảo lạnh giọng quát.
Giang Cung Tuấn đi tới trước mặt anh ta, dùng một tay xốc người đối diện lên, lạnh lùng nói: “Ông nội tao, ba tao, mấy chục miệng ăn nhà tao, đều là do nhà họ Giang sai bảo tứ đại hào môn giết?”
“Đúng vậy”
Giang Vũ Bảo không phủ nhận.
“Giang Thời đáng chết, ông ta ăn trộm bảo vật gia tộc, chạy trốn tới Thành phố Tử Đằng, ông ta là thứ phản bội gia tộc, dựa theo quy định, ông ta đáng chết, mày cũng phải chết”
“Vậy tao sẽ giết chết mày trước.”
“Thử xem?”
Giang Vũ bảo không sợ hãi.
Anh ta đã điều tra rành mạch tất cả các chỉ tiết của Giang Cung Tuấn, với năng lực của nhà họ Giang, muốn điều tra Giang Cung Tuấn là quá dễ dàng, hành động gì của Giang Cung Tuấn trong Thành phố Tử Đăng, nhà họ Giang đều nắm rõ như nắm trong lòng bàn tay.
Giang Vũ Bảo biết, thực lực của Giang Cung Tuấn rất mạnh.
Nhưng lại không nghĩ rằng lại có thể mạnh như vậy.
Nhưng, anh ta còn biết, có một thứ có thể uy hiếp được Giang Cung Tuấn.
Đó là Đường Sở Vi.
“Muốn mạng sống Đường Sở Vị, tốt nhất là mày buông tay ra cho tao.”
Nghe thây ba chữ Đường Sở Vị, trái tim Giang Cung Tuấn run lên, buông lỏng Giang Vũ Bảo, lạnh lùng nhìn anh ta: “Mày đã làm gì Đường Sở Vi?”
Giang Vũ Bảo lấy di động ra, gọi một cuộc gọi video trên điện thoại.
Người bên kia đã nhanh chóng tiếp máy.
Một hình ảnh xuất hiện ngay trong tầm mắt Giang Cung Tuấn.
Trong Video, Đường Sở Vi bị trói, con dao tì lên gương mặt trắng nõn của cô.
Mắt cô bị che lại, miệng bị bịt kín, phát ra âm thanh ô ô.
Giang Cung Tuấn nắm chặt tay, trên cánh tay còn nổi lên chẳng chịt những sợi gân xanh, trên người tản mát ra ý định giết chóc đáng sợ.
Đan Thiến đứng cách đó không xa thấy cảnh tượng này cũng bị dọa tới mức run hết cả người.
Cô ta không hề nghĩ đến chuyện Đường Sở Vi sẽ bị bắt.
Giang Cung Tuấn lạnh lùng nhìn Giang Vũ Bảo.
Giờ phút này, anh đã có nhận biết rõ ràng về thực lực nhà họ Giang.
Anh đã sắp xếp để vài vị sát thủ có thực lực mạnh mẽ âm thầm bảo vệ Đường Sở Vị, tuy anh và Đường Sở Vi đã ly hôn, nhưng anh cũng không bỏ mặc cô mà vẫn chọn cách bảo vệ trong im lặng, dưới sự bảo vệ của những người mạnh như vậy, Đường Sở Vi vẫn bị bắt.
Lúc này, điện thoại Giang Cung Tuấn bỗng vang lên.
Sắc mặt anh không thay đổi nghe điện thoại.
“Anh Giang, không hay rồi, đã xảy ra chuyện, Đường Sở Vi bị bắt”
Là Giang Ly gọi tới.
“Kẻ bắt Đường Sở Vi rất mạnh, sát thủ âm thầm bảo vệ Đường Sở Vi đều bị đánh bất tỉnh”
“Biết rồi”
Giang Cung Tuấn ngắt điện thoại.
Anh nhìn Giang Vũ Bảo, mặt không cảm xúc, lạnh nhạt nói: “Mày muốn làm gì?”
“Quỳ xuống”
Giang Vũ Bảo cậy mình nắm được điểm yếu của anh, lạnh lùng quát: “Giang Cung Tuấn, đồ phản nghịch, mày là người có tội, lập tức quỳ xuống cho tao, nếu không Đường Sở Vi sẽ chết trong tức khắc”
“Không thể, đàn ông lạy trời lạy đất lạy cha mẹ, sao có thể quỳ xuống dưới chân kẻ tiểu nhân” Giang Cung Tuấn lạnh lùng nhìn Giang Vũ Bảo, nói: “Đường Sở Vi đã từng là vợ của tao, nhưng bây giờ tao và cô ấy đã ly hôn, mày dùng cô ta để kiềm chế tao, chỉ sợ là suy