Thế nhưng để có thể xông vào phòng họp trong vòng một phút và giết chết tướng quân của hai mươi tám nước thì khó như lên trời.
Trong phòng họp.
Truy Hải đang thương lượng đối sách cùng với tướng quân của hai mươi tám nước.
Bỗng nhiên bị cúp điện Quân khu bỗng vang lên tiếng còi báo động.
Mặc dù đèn dự bị đã được chiếu sáng ngay lập tức nhưng tiếng còi báo động vẫn không ngừng vang lên khiến cho tướng quân của hai mươi tám nước luống cuống.
Họ lập tức lấy vũ khí ra, cảnh giác nhìn chăm chằm cửa.
Thậm chí đã bắt đầu tìm nơi để trốn.
“Đừng có sợ, đừng có sợ.”
Truy Hải hét lớn: “Ở đây phòng bị rất nghiêm ngặt, Hắc Long nhất định không dám tới đâu, nếu nó dám tới, nó nhất định sẽ phải chết, chuyện này không hẳn là do Hắc Long làm đâu, có thể là do dụng cụ có vấn đề nên mới dẫn đến cúp điện.
Một phút, chỉ cần một phút thôi là máy phát điện có thể sử dụng lại được rồi”
Giờ này ngoài cửa bỗng truyên đến tiếng gõ cửa.
“Tướng quân, sao rồi?”
Giang Cung Tuấn đang canh giữ ở hành lang bên ngoài phòng họp, sau khi cúp điện, anh dẫn người chạy đến, gõ cửa phòng họp.
“Tướng quân, Hắc Long đã đến chưa, chúng ta đi vào được không?”
“Mau, mau vào.”
Giang Cung Tuấn đẩy cửa đi vào.
Tướng quân của hai mươi tám nước thấy toàn chiến sĩ vũ trang đến thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Giờ phút này đèn bỗng nhiên sáng lên.
Rất nhiều tướng quân thở phào nhẹ nhõm.
Mà Giang Cung Tuấn không hề có hành động thiếu suy nghĩ nào.
Cầm vũ khí lên, canh giữ ở cửa phòng họp.
Có điện thoại gọi đến.
Truy Hải lập tức câm bộ đàm, hỏi: “Phòng chỉ huy, có chuyện gì, có chuyện gì thế?”
“Báo, xuất hiện đường dây gây trở ngại, đang kiểm soát.”
“Phòng giám sát, có chuyện gì thế?”
“Báo, các khu vực lớn đều bình thường, không phát hiện có người nào xông vào cả.”
Truy Hải liên tiếp hỏi.
Thấy mọi chuyện đều bình thường, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta thật sự mong là Hắc Long đến, như vậy thì có thể giăng luới bắt hết một lần.
Thế nhưng trong phút chốc cúp điện kia anh ta cũng có chút lo lắng, trong lòng cũng có chút sợ hãi. Mặc dù anh ta là một người mạnh mẽ thế nhưng danh tiếng của Hắc Long quá lớn, cuộc chiến của anh được lưu truyền khắp nơi, bởi vậy nên dù là một cuộc đấu thôi cũng khiến cho người khác cảm thấy run sợ trong lòng.
Tướng quân của hai mươi tám nước cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ cho rằng Hắc Long đến thật.
Làm họ sợ chuyện không đâu nãy giờ.
Truy Hải cầm bộ đàm, căn dặn: “Các bộ phận phải trông chừng nghiêm ngặt, nếu có chuyện gì thì phải lập tức báo cáo.”
“Phòng chỉ huy nhận được.”
“Phòng giám sát nhận được.”
Các bộ phận trong quân khu lần lượt trả lời.
Nghe được âm thanh của Truy Hải trong bộ đàm, Giang Cung Tuấn cười nhạt.
Những tến sát thủ này quả thật không khiến anh thất vọng.
Cúp điện một phút thôi mà muốn khống chế được phòng giám sát và phòng chỉ huy thì đúng là khó thật.
Thế nhưng tên sát thủ mà anh mang đến cũng không làm được, khống chế phòng chỉ huy, khống chế phòng giám sát, tiếp theo thì dễ thực hiện hơn nhiều.
Anh biết, giữa phòng hội nghị này cũng bị giám sát.
Đây là phòng hội nghị cao nhất rồi, trước kia anh cũng từng trao đổi chuyện hệ trọng với nhiều tướng quân trên đây.
Phòng hội nghị này chẳng những bị giám sát mà còn có hệ thống phòng ngự, một khi mở hệ thống phòng ngự thì hệ thống cách âm và hệ thống chống đạn sẽ được khởi động.
Giang Cung Tuấn đứng ở cửa, nhìn giám mắt một cái rồi lặng lẽ làm một động tác gì đó bằng tay.
Trong phòng giám sát.
Phòng giám sát đã bị Giang Ly khống chế.
Có chiến sĩ té xuống đất, mà sếp phụ trách phòng giám sát này đang bị chỉa súng vào đầu, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Qua giám sát, Giang không thấy Giang Cung Tuấn đang khoa tay múa chân.
Trước khi đến Giang Cung Tuấn đã nói hết tất cả mọi tình huống cho bọn họ.
Giang Ly cũng biết hết tình huống trong quân khu, cô lập