Vừa nghe thấy tiếng còi báo động, Giang Cung Tuấn biết cảnh sát đã đến. Anh không muốn khiến mọi người biết chuyện này, bởi vì Đường Sở Vi chỉ là một cô gái bình thường, cô ấy đã phải thừa nhận quá nhiều lời chửi bới.
Giang Cung Tuấn không muốn vì cảnh sát xuất hiện mà chuyện này bị tiết lộ, khiến dư luận xôn xao.
Mặc dù Đường Sở Vi không có việc gì, nhưng chắc chắn sẽ vẫn có tin đồn. Đường Sở Vi đã phải thừa nhận quá nhiều lời ra tiếng vào, Giang Cung Tuấn không muốn chuyện này khiến cô bị ảnh hưởng thêm. Cho nên anh mới gọi điện thoại cho Tiêu Dao Vương.
Gọi xong, anh trở lại văn phòng, ngồi trên sofa chờ đợi. Ngoài cửa tụ tập mãy chục tên bảo vệ cầm dùi cui điện, trán chảy mồ hôi, không ai dám bước vào văn phòng. Trong văn phòng, Chu Hạo năm trong vũng máu, đã mất sinh mệnh.
Tiêu Dao Vương đang họp, nhận được điện thoại của Giang Cung Tuấn, ông thật sự lo lắng Giang Cung Tuấn sẽ xăng bậy, ông cũng nghe nói về tính cách của Giang Cung Tuấn, bèn ngừng cuộc họp, ra lệnh: “Gọi điện thoại cho cảnh sát, đừng để ý tới chuyện ở tập đoàn Ella. Chuyện này sẽ do quân đội tiếp quản. Lập tức chuẩn bị xe tới tập đoàn Ella”
Tại tập đoàn Ella, mặc dù đã tan tâm, nhưng không ít nhân viên đang tăng ca. Tầng một tập đoàn có mười mấy bảo vệ nằm dưới đất, không gấy tay thì cũng gãy chân, bị sức mạnh đáng sợ bẻ gãy. Đám người này đều cất tiếng kêu đau đớn, thậm chí hôn mê vì mất máu quá nhiều, cảnh tượng hỗn loạn khiến một vài nhân viên sợ hãi ngồi bệt xuống đất, run lẩy bẩy.
Đúng lúc này, cảnh sát đã chạy tới, phong tỏa hiện trường rồi kêu xe cứu thương. Đây là đặc công vũ trang, thấy cảnh tượng đâm máu này cũng đề cao cảnh giác, bắt đầu hỏi thăm tình huống. Biết kẻ hành hung còn đang ở trong tập đoàn, họ mau chóng khống chế cục diện. Nhưng đúng lúc này, đội trưởng đội đặc công nhận được điện thoại của thượng cấp kêu họ đừng bận tâm tới chuyện của tập đoàn Ella, quân đội sẽ ra mặt.
Không lâu sau, xe của quân đội đã xuất hiện bên ngoài tập đoàn Ella. Mấy chục chiếc xe.Jeep chạy tới, hơn ngàn chiến sĩ vũ trang xuất hiện, đuổi đám người vây quanh tập đoàn cùng các cảnh sát.
Giang Cung Tuấn ngồi trong văn phòng chờ mười mấy phút, quân đội mới xuất hiện, đám bảo vệ ở cửa bị đuổi đi. Một người đàn ông trung niên khôi ngô đi vào văn phong, liễc nhìn Chu Hạo đã chết trên mặt đất, sau đó lại nhìn Giang Cung Tuấn bế Đường Sở Vi ngồi trên sofa. Ông đi tới, vẻ mặt bất mãn: “Giang Cung Tuấn, nơi này là thành phố Tử Đằng, không phải là Nam Cương, sao cậu lại ra tay ác vậy?”
Giang Cung Tuấn bế Đường Sở Vi đứng dậy, nói: “Sau khi tôi ra ngoài, ông thu xếp cho tôi một cái xe chở tôi an toàn về nhà. Còn chuyện nơi này nữa, tôi không hy vọng bên ngoài sẽ có tin đồn, những người thấy tôi đều sẽ bị xử lý” Dứt lời, anh xoay người rời đi.
Tiêu Dao Vương bất đắc dĩ. Ông đường đường là đại tướng Tây Cương, bây giờ còn là thống soái năm quân, vậy mà lại bị Giang Cung Tuấn kêu tới kêu lui. Nhưng ông thực sự không muốn Giang Cung Tuấn làm to chuyện này.
“Khoan đãi” Tiêu Dao Vương lên tiếng kêu Giang Cung Tuấn, anh xoay người lại: “Sao vậy?
Còn có chuyện gì à?”
“Giang Cung Tuấn, cậu đừng gây sự nữa, dù sao đây cũng là phạm vi quản hạt của tôi, đừng làm tôi khó xử. Coi như tôi xin cậu, được không?”
“Đừng chọc tới tôi, tôi sẽ không làm gì. Nếu dám chọc thì đừng trách tôi” Giang Cung Tuấn xoay người rời đi Thái độ không coi ai ra gì của Giang Cung Tuấn khiến Tiêu Dao Vương hơi nổi giận, nhưng ông lại thật sự không thế làm gì Giang Cung Tuấn.
Dù Giang Cung Tuấn phạm phải tội ác ngập trời, ông cũng không có quyền bắt giữ Giang Cung Tuấn, trừ phi trưởng