Trên xe Audi.
Hà Nhược Loan ngồi ở vị trí phó lái.
La Yến Phong vừa lái xe, vừa không ngừng khoe khoang.
Anh ta khoe gia tộc mình ở thành phố Tử Đẳng rất giàu có.
Khoe khoang mình hiện giờ đã tự mở công ty, kiếm không biết bao nhiêu tiền.
“Nhược Loan, nghe dì nói lần này em đến thành phố Tử Đằng tìm việc làm và phát triển nên muốn tôi để mắt chút. Em không cần phải tìm việc làm, đến công ty của tôi đi, làm cho hãng sản xuất thuốc của tôi. Tôi lợi dụng quan hệ của gia tộc, đơn đặt hàng của công ty rất nhiều, mỗi năm kiếm vài trăm tỷ là chuyện nhỏ, em đến là cho em làm quản lý luôn”
“Nói sau đi.”
Hà Nhược Loan không cảm động chút nào.
La Yến Phong nhìn mọi mặt cũng khá tốt, hơn nữa còn là bạn học đại học với cô ấy, biết rõ gốc rễ.
Chỉ là cô ấy thực sự không có cảm giác gì với La Yến Phong.
Cô ấy thích anh hùng, tôn thờ kẻ mạnh Cô ấy đến đây để phát triển vì Tiêu Dao Vương được chuyển đến Thành phố Tử Đằng Cô ấy ngưỡng mộ những anh hùng, thích những vị tướng lớn chinh chiến bốn phương như Tiêu Dao Vương.
Có điều cô ấy có thể phân biệt được đâu là mơ và đâu là thực.
Kết hôn với một vị tướng quân quả là một giấc mơ.
Thực tế… Cô ấy sẽ chỉ tìm một người có điều kiện tương đối tốt, có thể khiến mình cơm no áo ấm trong suốt quãng đời còn lại.
Khi lên xe của La Yến Phong, cô cũng biết được nhà họ La có quen biết với tướng quân.
“La Yến Phong.”
“Ừ, em nói đi?”
Hà Nhược Loan muốn nói nhưng lại thôi.
“Nhược Loan, mối quan hệ với chúng ta thế nào chứ? Có chuyện gì em cứ nói thẳng, bằng năng lực của tôi bây giờ có thể giúp em giải quyết mà. Nhìn trúng cái váy nào sao?
Hay là thích cái túi nào mà không có tiền mua? Không sao, chuyện nhỏ.”
La Yến Phong há mồm ngậm miệng là tiền, Hà Nhược Loan có chút chán ghét.
Tuy nhiên, cô ấy không nói ra.
“Anh nói anh có biết tướng quân, là vị tướng quân nào thế?”
“Hả?”
La Yến Phong sửng sốt một chút, chợt khoe khoang: “Tiêu Dao Vương, biết không?
Tướng quân dưới trướng của Tiêu Dao Vương, tên là Hoäc Đổng, cấp bậc một sao”
Nghe vậy, Hà Nhược Loan động lòng.
Anh ta quen biết Hoäc Đổng, người này rất nổi tiếng ở phương Tây.
“Anh, anh có thể giới thiệu tôi với người đó một chút, tôi muốn chụp ảnh chung với anh ấy”
“Điều này..”
La Yến Phong mang vẻ ngượng ngùng nói: “Nhược Loan, Hoắc tướng quân là người nào em không biết sao? Cho dù tôi có biết, có thể gọi điện thoại nhờ anh ta làm việc, nhưng em là ai? Một nhân vật nhỏ như em, em thấy người ta sẽ đến gặp em sao?”
Hà Nhược Loan gật đầu.
Nói cũng phải Xem ra cô ấy không thể thực hiện được ước mơ của mình rồi Cô ấy không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy có chút mất mác.
Rất nhanh La Yến Phong đã đưa Hà Nhược Loan đến Nhà hàng Ngọc Thực.
Anh ta đặt chỗ ở phòng khách.
Bởi vì thành phố Tử Đằng có rất nhiều nhà giàu, đã là giờ cơm trưa, phòng riêng đã sớm kín chỗ, anh ta nhiều nhất cũng chỉ có thể đặt mua phòng riêng đồng giá thấp nhất.
La Yến Phong đã lên kế hoạch xong.
Trong bữa ăn gọi vài chai rượu.
Anh ta biết Hà Nhược Loan tửu lượng kém, cơ bản là vừa uống vào đã say.
Bây giờ anh ta phải tìm mọi cách để Hà Nhược Loan uống rượu, như vậy cơ hội của anh ta đến rồi.
“Đồ khốn kiếp, cho cô giả bộ thanh cao, đợi khi tôi chơi cô, coi cô còn giả bộ được không” Trong lòng anh hừ lạnh một tiếng.
Với nụ cười trên môi, chào hỏi Hà Nhược Loan để bước vào Nhà hàng Ngọc Thực.
Giang Cung Tuấn vẫn đi theo Hà Nhược Loan đến Nhà hàng Ngọc Thực.
Anh không quấy rầy Hà Nhược Loan và La Yến Phong đi ăn tối, chỉ cần không có chuyện thì anh sẽ không xuất hiện. Anh định đợi họ ăn xong rồi anh đón người về, thế là đã hoàn thành tốt nhiệm vụ mà Đường Sở Vi giao cho.
Bên ngoài Nhà hàng Ngọc Thực, bãi đậu xe ô tô thông thoáng.
Giang Cung Tuấn dừng xe xong, sau khi xuống xe, nhìn xe jeep đi theo cách đó không xa.
Anh bước đến gõ nhẹ vào tấm kính.
Kính xe hạ xuống.
Hoắc Đổng nhìn Giang Cung Tuấn ngoài xe, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.
“Hoắc tướng quân, khu quân sự không sao chứ? Anh theo dõi tôi cả ngày, là ý gì vậy, anh nghỉ ngờ tôi à?”
Hoắc Đổng vội vàng nói: “Hì hì. Anh.
Giang, không phải là Tiêu Dao Vương nhà tôi lo anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao, nên mới phái tôi âm thầm bảo vệ anh đó.”
“Bảo vệ tôi?”
Giang Cung Tuấn đột nhiên bật cười: “Hoäc tướng quân, anh đang đùa cái gì vậy, tôi còn cần bảo vệ sao? Trở về nói với Tiêu Dao Vương, đừng phái người theo dõi tôi nữa, như thế tôi không có tự do, cảm giác không thoải mái.”
“Giang, anh Giang.”
“Nếu đã tới rồi thì ăn