Hà Nhược Loan can đảm đến mức cả người sắp dính chặt vào người Giang Cung Tuấn.
Một hương thơm hấp dẫn của thiếu nữ lan tràn trong mũi, Giang Cung Tuấn vội vàng di chuyển thân thể.
Hành vi của anh khiến Hà Nhược Loan bật cười: “Anh rể, anh vẫn còn ngại ngùng sao? Bên ngoài nói anh còn chưa chung phòng với chị họ nữa, không lẽ anh vẫn còn là xử nam hả?”
Mặt già của Giang Cung Tuấn đỏ cả lên.
Anh quả thật là như thế.
Mười năm trước, anh mới mười bảy tuổi, là một thiếu niên vừa tốt nghiệp trung học.
Thậm chí anh cũng đã yêu từ hôi cấp ba.
Có điều, tình yêu lúc đó chỉ giới hạn ở việc nắm tay nhau mà thôi.
Sau mười năm ở trong quân ngũ, anh ngày đêm phải đối mặt với sự huấn luyện đặc biệt, vũ khí lạnh lùng và máu xương của kẻ thù.
Anh lười nói nhảm với Hà Nhược Loan, đột nhiên hút vài điếu thuốc, ném tàn thuốc vào thùng rác, xoay người trở vào phòng.
Đường Sở Vi nhìn thấy Giang Cung Tuấn ngồi ở đầu cầu thang, nhìn thấy Hà Nhược Loan hai tay ôm lấy anh, cả người cũng sắp dán vào người anh, nên cô vừa khóc vừa chạy đi.
Sau khi trở về phòng, cô khóc lên thành tiếng.
Cô nghĩ Giang Cung Tuấn là một người đàn ông tốt.
Không ngờ cũng chỉ giống như những người đàn ông khác.
Hôm nay vừa đi đón Hà Nhược Loan, hai người đã cấu kết với nhau.
“Cốc cốc cốc”
Có tiếng gõ cửa truyền tới.
Đường Sở Vi vội vàng lau nước mắt, hít sâu mấy hơi, cố gắng bình tĩnh lại, rồi cô đứng dậy mở cửa.
Giang Cung Tuấn đi vào, cười hỏi: “Đang làm gì đó, sao lâu như vậy?”
Có điều, Đường Sở Vi không lên tiếng.
Cô trực tiếp bước tới máy tính, ngồi trước máy tính, ngơ ngác nhìn màn hình.
Giang Cung Tuấn cũng không nhận thấy sự khác thường.
Anh tự giác lấy chiếu mùa hè trải trên mặt đất.
Nhìn thấy hành động của anh, Đường Sở Vi cảm thấy uất ức không thôi.
Trước mặt đóng giả là chính nhân quân tử nhưng sau lưng lại có quan hệ với người phụ nữ khác, mấu chốt là người phụ nữ này lại là em họ của mình.
Cô lắc đầu, cố gắng loại bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đó.
Nhưng dù có làm thế nào cô không thể quên được cảnh Hà Nhược Loan thân mật ôm Giang Cung Tuấn, cả người như muốn dính chặt lấy Giang Cung Tuấn.
Cảnh tượng này như in sâu vào tâm trí cô, đuổi mãi không đi, dù muốn quên cũng không được.
“Không lẽ do mình không cho anh ấy đụng vào nên anh ấy mới âm thầm câu kết với phụ nữ khác. Anh ấy cũng là đàn ông, cũng có nhu cầu”
Đường Sở Vi bắt đầu suy nghĩ.
Cô nghĩ rằng đây là vấn đề ở chỗ cô.
Điều đó khiến Giang Cung Tuấn ở sau lưng cô đi tìm người phụ nữ khác.
Nhưng trong lòng cô rất tức giận.
Không phải cô không cho anh đụng vào, mà là anh tự giác ngủ dưới đất, cô cũng ám chỉ anh nhiều lân nhưng anh vẫn thờ ơ.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô cảm thấy tức giận.
Lúc này, cô nghĩ đến chuyện ly hôn.
Ly hôn với Giang Cung Tuấn ly, tác thành anh và Hà Nhược Loan.
“Giang Cung Tuấn”
“Hửm?”
Giang Cung Tuấn nằm trên chiếu dưới đất đang suy nghĩ một vấn đề, nghe thấy tiếng gọi, anh nhanh chóng phản ứng lại, hỏi: ‘Sao vậy?”
Đường Sở Vi xoay ghế, nhìn Giang Cung Tuấn đã ngồi dậy rồi, vẻ mặt thành thật hỏi: “Anh thấy em họ Hà Nhược Loan của em thế nào?”
“Hả?” Giang Cung Tuấn khó hiểu, nhất thời không đoán được Đường Sở Vi có dụng ý gì.
Anh ở trong quân đội mười năm, mười năm qua, năm hết tết đến cũng toàn giao thiệp với kẻ địch, không tiếp xúc với phụ nữ nhiều lắm, nên không đoán được suy nghĩ của phụ nữ, theo bản năng gật đầu nói: ‘Rất tốt. “
Nghe vậy, trên mặt Đường Sở Vi lộ ra vẻ thất vọng.
Cô rất muốn cứu vấn cuộc hôn nhân này.
Cô nhớ rằng sau khi Giang Cung Tuấn ở rể thì đã mang cô về nhà, chăm sóc cô bằng mọi cách có thể.
Mỗi ngày đều dỗ cô ngủ, ban ngày còn mang cô ra ngoài phơi nắng Cô chưa bao giờ được quan tâm, chăm sóc nhiều như vậy.
Ngay lúc đó, cô đã yêu Giang Cung Tuấn, cô đã xác định rõ ràng với Giang Cung Tuấn và coi Giang Cung Tuấn là người đàn ông duy nhất của cuộc đời mình.
Cô không ngờ rằng không bao lâu sau Giang Cung Tuấn lại thân thiết với người phụ nữ khác ngoài cô, người này lại là em họ của cô.
“Chúng ta..”