Ấn tượng tốt, đó là điều duy nhất, bạn tốt thích nữ nhân.
Sau đó, đã xảy ra sự tình máu chó.
Tiêu Trạch uống say cùng quan hệ với nữ chủ Quan Ngữ Thấm, nữ chủ biết mình mang thai con của đối phương.
Biết được chính mình mang thai, Quan Ngữ Thấm lo lắng cho rằng đối phương không tha cho đứa bé này, liền mang theo bụng bầu cao chạy xa bay, mà Tiêu Trạch lại không quên một đêm kia trong lòng ngực nữ nhân.
Vài năm sau, nữ chủ từ nước ngoài trở về có mang theo đứa bé 3 tuổi, gặp gỡ nam chủ một lần nữa.
Lúc đó, ba mẹ của nam chủ đã mất, biết cái gọi là “Chân tướng”, âm thầm thực hiện kế hoạch, chỉ chờ một cơ hội.
Mà cái kia là cơ hội của nữ chủ.
Sau khi nữ chủ rời đi, nguyên chủ nhớ đối phương mãi không bao giờ quên.
Nữ chủ tình cờ gặp gỡ Tiêu Trạch, xung phong nhận việc giúp đỡ nam chủ tìm nguyên chủ “Chứng cứ phạm tội”.
Do nguyên chủ mảy may không đề phòng nữ chủ, nên nữ chủ dễ dàng có được bản hợp đồng, đủ để khiến nguyên chủ rơi vào vực sâu không đáy.
Đạt được ước nguyện, nam nữ chủ đi đến cùng nhau, kết hôn sinh con, hạnh phúc mỹ mãn.
Mà nguyên chủ nhà tan cửa nát, lưu lạc đến khu đèn đỏ, qua đời vì nhiễm bệnh.
Nguyên chủ sở dĩ sẽ lưu lạc đến tận đây, không rời đi nam chủ âm thầm kinh doanh.
Hứa Ngôn Thừa xem xong kí ức của nguyên chủ, trong lòng cười lạnh.
Tiêu Trạch là đứa con của sự may rủi, anh ta thậm trí không phân biệt được thiệt giả, thậm trí còn lợi dụng nữ chủ để đạt được mục đích của mình.
Nội dung cốt truyện cuối cùng, nhân vật nam chủ phát hiện ra người hại chết ba mẹ của mình là người khác, nguyên chủ bất quá là bị vu oan.
Sau khi hung thủ thật sự cúi đầu, nam nữ chủ liền đi tìm nguyên chủ, phát hiện nguyên chủ chết trẻ.
Vì vậy, 2 người đặt tên đứa bé trong bụng là họ của nguyên chủ, chia cắt tài sản của nguyên chủ, coi nó là con cháu của nguyên chủ.
Nước mắt cá xấu, nếu có được cái gọi là xác minh ‘chứng cứ kỹ hơn, có đủ tin tưởng đối với nguyên chủ, sao có thể để nguyên thân vô tội gánh chịu tai họa.
Suy cho cùng, trong lòng là những ham muốn ích kỷ.
Các sản nghiệp của 2 nhà chiếm nửa bầu trời, quyền thế càng lớn, dục vọng cũng càng lớn.
Tiêu Trạch bất quá là mượn cái lí do này chỉ để thỏa mãn ham muốn quyền lực của mình.
Nhiệm vụ ở thế giới này so với thế giới thứ nhất khó hơn một chút, nếu như nhiệm vụ ở thế giới thứ nhất là cộng trừ nhân chia, thế giới này đã trực tiếp tăng lên chức năng độ khó.
Mà ở thế giới thứ 1, nam nữ chủ chẳng qua là thiếu niên mười mấy tuổi xanh, tư tưởng trong sáng, không có dục vọng vô biên như nam chủ của thế giới này.
Như vậy, hiện tại sau khi nguyên chủ bị phá sản,vào thời điểm bị Tiêu Trạch đưa cho ông lão nào đó?
Trong cốt truyện có nhắc tới, khi nguyên chủ xuống dốc, việc đầu tiên nam chủ làm không phải là đưa người đến những nơi thấp kém đó, mà là tặng cho một bố già mafia ở nước Y.
Tuy nhiên, sau khi bên kia nhận người, họ không mất nhiều thời gian để nuôi nấng anh ta trước khi gửi anh ta trở lại.
Về sau nếu muốn thoát khỏi vận mệnh, anh ta không nên cố gắng ở bên đối phương càng nhiều càng tốt sao? Thế lực của Tần Thiên Hòa trải rộng khắp cả nước, và với sự giúp đỡ của bên kia, việc hạ bệ nam chủ chắc không quá dễ dàng.
Gõ định chủ ý, Hứa Ngôn Thừa điều chỉnh cảm xúc, đem thù hận chịu nhục vì yếu thế ánh mắt nhìn hướng nam nhân xa lạ.
Nguyên chủ Hứa Ngôn Thừa thanh cao lịch sự, ôn tồn lễ độ, khí chất phi phàm, đối xử với mọi người đầy khoan dung.
Tuy nhiên, sau khi trải qua sự vô thường như vậy trên đời, sự bất đắc dĩ, đau buồn và phẫn nộ trong lòng không thể che giấu được.
Hắn không biết người đàn ông trước mặt đã làm gì, nhưng vì anh ta ở cùng Tiêu Trạch, nên đối phương là người hắn ghét.
Cặp kia ẩn chứa con mắt Hỏa Diễm bị một tay che lại, Hứa Ngôn Thừa duỗi tay muốn đẩy bàn tay dài rộng ấm áp kia ra, lại bị một tay khác của đối phương nắm lấy chặt chẽ.
“Ta thật sự thích lễ vật này, trở về đi”.
Tiêu Trạch do dự, muốn vùng vẫy, nhưng các vệ sĩ đã làm ra tư thế muốn tiễn khách.
Buộc phải không còn lựa chọn nào khác đành phải ra khỏi đây.
“Choang”, bên trong cánh cửa chưa hoàn toàn khép kín truyền đến âm thanh của ly bị vỡ, Tiêu Trạch cũng không dám quay đầu lại để nhìn lên.
Hiện tại, người này không có khả năng chống lại hắn.
Bên trong phòng, Hứa Ngôn Thừa giơ tay quét sạch đồ dùng thủy tinh đặt trên bàn tráng men, những mảnh vỡ vương vãi khắp sàn.
Thân thể bị cưỡng ép nâng lên, ấn ngồi