Editor: Yuè Yīng
"Cô đừng ra vẻ thánh nữ, kỳ thực cô và Yên Nam Nam là cùng một loại người." Ninh Bối Bối chỉ vào thẳng vào mặt Trì Tiểu Ảnh mắng. "Cái gì mà trên đời này không có cô bé lọ lem hai mươi bảy tuổi với bạch mã vương tử bốn mươi hai tuổi, cô coi tôi như con khỉ mà đùa giỡn. Hừ, không trách được cô ly hôn Tuyên Tiêu không sớm không muộn, hiện tại đột nhiên muốn chia tay, hóa ra là trong lòng có mưu mô, thật ác độc."
Trì Tiểu Ảnh giống như bị đánh đòn phủ đầu, rất vừa lúc, khiến cô hoa mắt, từng rượu rơi nhỏ giọt từ trên tóc chảy xuống vạt áo
"Ninh Bối Bối." Tần Lãng đứng lên. "Xin lỗi Trì Tiểu Ảnh đi."
"Tại sao? Lẽ nào các người làm được, tôi không thể." Ninh Bối Bối cười nhạt.
"Bằng cô không có lý do gì để nói những lời này."
Tần Lãng không khỏi cao giọng, tất cả khách khứa trong phòng ăn đều nhìn về phía bên này. Một người lúc nào cũng có vẻ mặt ôn hòa, một khi đã thực sự nóng giận, cũng khiến người khác phải sợ hãi, Ninh Bối Bối nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng của Tần Lãng, không khỏi rùng mình một cái.
"Tôi là gì của cô?" Tần Lãng trừng mắt nhìn cô với ánh mắt quái đản.
"Anh... Tôi..." Ninh Bối Bối luống cuống, mặt đỏ tới mang tai, cứng họng.
"Tôi, một - không phải là bạn trai cô, hai - càng không phải chồng cô, ai cho cô quyền chạy tới nổi cơn tam bành ở đây, quan hệ giữa chúng ta chỉ là sơ giao, ngay cả là bạn thân cũng không tính. Về chuyện cô xem trọng tôi, tôi rất cảm kích, nhưng thực sự không chịu nổi, tôi đã nói rõ thái độ của mình rồi. Hơn nữa, tôi và Trì Tiểu Ảnh, hai người độc thân cùng nhau ăn cơm tối, có cái gì sai? Trì Tiểu Ảnh, cô ấy là bạn tốt của cô, thái độ làm người của cô ấy như thế nào, không phải là cô biết rõ lắm sao? Cô nói năng lộn xộn chỉ trích cô ấy, cô làm bạn của cô ấy như thế? Tôi thực sự cảm thấy buồn thay cho Trì Tiểu Ảnh, người bạn như vậy không có cũng được..."
"Tần Lãng, đừng nói vậy." Mãi một lúc lâu sau Trì Tiểu Ảnh mới hoàn hồn, cầm lấy khăn ăn lau rượu trên mặt đi.
"Thích một người, dễ đánh mất lý trí, tôi hiểu. Bối Bối, hình như là từ khi chúng ta quen biết nhau tới nay, đây lần đầu tiên chị rất nghiêm túc đối với tình yêu." Cô quay sang mỉm cười với Ninh Bối Bối.
Ninh Bối Bối há hốc miệng, né tránh tầm mắt của cô, quay đầu qua chỗ khác, vô cùng xấu hổ, chỉ muốn cho mình hai cái bạt tai.
"Giữa chị và Tần Lãng, em là người ngoài, không phát biểu bất kỳ ý kiến gì. Bối Bối, chuyện tình cảm không thể đơn độc, nó nhất định phải do hai bên cùng nhau hướng về phía trước. Em và Tần Lãng không phải giống như chị nghĩ đâu, hôm nay là sinh nhật của em, hoa hồng này chỉ là hoa tặng sinh nhật, không có ý nghĩa gì khác. Bối Bối, ngồi xuống đi, chúng ta cùng nhau ăn cơm tối!"
Ninh Bối Bối cứng đờ, cắn môi, chợt xoay người, chạy ra khỏi cánh cửa kiếng.
Phong ba được dẹp loạn, chỉ có chút chuyện nhỏ như thế này cuối cùng cũng sẽ hòa vào bóng đêm. Trên tóc Trì Tiểu Ảnh, ngay cả vạt áo trước ngực đều có vết bẩn của rượu, màu đỏ như máu rất chói mắt.
Tần Lãng vô cùng tức giận, khuôn mặt vẫn nghiêm nghị, cầm lấy chiếc áo khoác của mình phủ lên trên người Trì Tiểu Ảnh, trả tiền, dìu Trì Tiểu Ảnh đi ra ngoài trong những cái nhìn chăm chú của mọi người.
"Đừng như vậy, tôi đâu có yếu ớt như thế. Nhìn thấy không, cái này kêu là gặp sắc quên bạn, sức mạnh của ái tình thật là đáng sợ nha!" Trì Tiểu Ảnh than thở.
Tần Lãng thật sự có điểm dở khóc dở cười: "Trì Tiểu Ảnh, việc này phải trách tôi không tốt! Có lẽ ngày đó tôi không nên kiềm chế, nói kiên quyết hơn nữa, khả năng cô ta sẽ chết tâm."
"Không phải là nói anh không tốt. Bối Bối rất kiêu ngạo, anh không yêu cô ấy nhưng chỉ cần anh không yêu người khác, có thể cô ấy sẽ chấp nhận. Nhưng, nếu bởi vì anh có người khác mà cự tuyệt cô ấy, trong lòng cô ấy không chịu nổi. Giống như người vợ bắt gian tại trận, không có cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là trút giận lên người tình, bứt tóc, vừa khóc vừa gây ầm ĩ. Tôi chính là một ví dụ!" Cô khẽ nhếch miệng, nở một nụ cười châm chọc: "Phụ nữ có lúc rất đáng thương."
"Em phân tích rất sâu sắc, nhưng tôi vẫn cảm thấy là cô ta cố tình gây sự."
Trì Tiểu Ảnh hít sâu một hơi gió đêm, làm sao cô không cảm thấy như vậy chứ?
Nhà hàng này ở trong khu náo nhiệt, bãi đỗ xe thiết lập tại con đường đối diện, hai người phải băng qua đường mới tới được xe. Trì Tiểu Ảnh đứng ở đầu đường, nhìn bốn phía xung quanh, nhăn mặt cau mày.
Tần Lãng dắt cánh tay của cô.
"Không đi sao?"
"Đi!" Cô đưa tay lại, nắm chặt tay Tần Lãng, trong lòng là một khoảng an bình.
Lên xe thì cô nghe thấy tiếng điện thoại di động báo có tin nhắn, mở ra nhìn:
"Xin lỗi! Sinh nhật vui vẻ!" Là Ninh Bối Bối
Cô cười nhạt một tiếng, đối với Ninh Bối Bối, trải qua chuyện tối nay, trong lòng ít nhiều cũng có một chút ngăn cách.
Bối Bối là chuyên gia về phụ nữ, có điều chỉ là lý luận viết trên giấy cho người khác xem. Rơi vào hoàn cảnh như vậy cũng chẳng khác những người phụ nữ bình thường là bao, chỉ làm chuyện ngu xuẩn.
Tình bạn giữa phụ nữ rất nhẹ nhàng mỏng manh, ngày nào đó cùng liên quan đến một người đàn ông, rất tự khắc sẽ tan thành mây khói.
Yên Nam Nam với Tuyên Tiêu, Ninh Bối Bối với Tần Lãng, ở vào thời điểm này, bọn họ đều không phải là bạn bè của cô, mà là kẻ địch.
Dạng tình địch này, còn đáng sợ hơn rất nhiều so với kẻ thù. Kẻ thù gây tổn thương bạn là vết thương ngoài da, ngày nào đó có thể khép lại. Bạn bè gây ra vết thương trong lòng bạn, không nhìn thấy, nhưng lại khiến bạn đau đớn như dao cắt.
Tần Lãng lái xe tới, hai người lên xe. Tần
Lãng lái xe rất chậm, thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô.
"Trì Tiểu Ảnh, ngoại trừ mẹ và con gái, bên cạnh tôi chỉ có hai dạng phụ nữ, một loại là bạn bè bình thường, hai chính là người tôi thích. Tôi ghét nhất loại quan hệ không rõ ràng, không cho được thứ người khác mong muốn, tôi sẽ thẳng thắn nói rõ ràng. Cũng tương tự, nếu như tôi thích người khác, người ta không thể cho thứ tôi mong muốn, tôi cũng sẽ tôn trọng cô ấy như vậy, không quấy rầy cô ấy nữa. Tôi biết bây giờ em còn chưa sẵn sàng bắt đầu một tình yêu mới, tuy rằng tôi thích em không phải chuyện ngày một ngày hai, nhưng tôi có thể chờ."
"Tôi..." Trì Tiểu Ảnh còn chưa nói ra khỏi miệng, Tần Lãng vội cướp lời: "Đừng nói như vậy sẽ làm tôi lỡ làng, tôi bốn mươi hai tuổi, và người đàn ông chừng ba mươi tuổi nóng lòng kết hôn là không giống nhau, tôi đã để lỡ từ lâu. Lời nói theo kiểu rất ngôn tình là, tôi là một người đã trải qua nhiều năm như vậy rồi, mấy tháng nữa hay vài năm, tôi cũng có thể chấp nhận." Đột nhiên anh hạ thấp giọng.
"Tôi vốn không muốn mọi chuyện diễn biến quá nhanh khiến em sợ hãi, thế nhưng Tiểu Ảnh, nhìn em, thực sự tôi không yên lòng. Ngày hôm nay chỉ là bữa cơm sinh nhật đơn thuần, chớ suy nghĩ quá nhiều. Tôi đã ly dị, hiểu được tâm tình của em. Trì Tiểu Ảnh, chúng ta bây giờ chỉ là bạn bè."
Còn có thể nói gì hớn chứ, cô khe khẽ thở dài.
Xe dừng lại ở trước khu nhà trọ, thời tiết se lạnh. Tần Lãng xách hành lý, đưa cô lên lầu, nhìn cô mở cửa rồi bật đèn sáng, anh liền tạm biệt, cũng không hề khiến cô phải khó xử.
Cô ghé vào bệ cửa sổ, nhìn Tần Lãng ở dưới lầu khởi động xe, sau đó đi xa, trong mắt rơi xuống một hạt nước mắt. Đàn ông thật sự là đứa trẻ phải không, nhất định phải đợi tới khi bước vào tuổi ngoại tứ tuần, mới có thể trưởng thành?
Mở hành lý, dọn dẹp lại quần áo, nhìn điện thoại di động, đã mười hai giờ, sinh nhật của cô đã trôi qua, vừa già thêm một tuổi rồi. Nở một nụ cười khổ, ngày mai đi làm phải chuẩn bị một chút, túi xách cũng đã lâu không dùng, lật túi ra thì thấy tờ đơn ly hôn ở bên trong, ách, thỏa thuận ly hôn, tại sao không có một phần của cô? Đột nhiên cô nhớ tới, không đúng, hình như cô còn chưa ký, hôm ly hôn đó quên mất.
Quên đi, có và không có, đối với cô không có gì khác nhau.
Tắm qua một cái, ngủ, một đêm không mơ mộng.
Bầu trời ban ngày trong xanh, vừa qua khỏi phòng làm việc, đã bị viện trưởng gọi tới.
"Bối Bối chọc con tức giận?" Viện trưởng mỉm cười nhìn cô. "Tối hôm qua vẫn gọi điện thoại cho cô, nói không ngừng, muốn cô đi làm tới hỏi con, sau đó thay nó xin lỗi con, nói dù thế nào đi chăng nữa cũng đừng bỏ rơi nó."
Trì Tiểu Ảnh cười: "Không có nghiêm trọng như vậy đâu ạ, tối hôm qua ăn mừng sinh nhật con, hai người đều uống nhiều rồi, lời say ai còn nhớ rõ."
Viện trưởng "ách" một tiếng, quan tâm quan sát cô vài lần.
"Một tháng này cũng không béo ra chút nào, mặt xanh xao vàng vọt, vì lo lắng cho chuyện của chồng con sao?"
"Bọn con đã ly hôn."
Viện trưởng sửng sốt, ôm cô một cái.
"Ừ, đi làm cho tốt, cô quen không ít thanh niên ưu tú, mấy ngày nữa lấy ảnh tới cho con xem nhé."
Trì Tiểu Ảnh bật cười đẩy bà ra.
"Cô cứ đưa cho Bối Bối xem trước đi!"
Nói xong quay đầu trở lại phòng làm việc của mình, liếc mắt liền thấy trên bàn đặt một thiếp cưới đỏ.
Cô buồn bực mở ra xem, vùng xung hàng quanh lông mày nhăn lại.
Bách Viễn sắp kết hôn rồi, thế nhưng lần trước không phải là cô nghe Bách Viễn gọi bạn gái là Tinh Tinh, thế nào phía trên này tên cô dâu là Giang Phương, lẽ nào Tinh Tinh là nhũ danh?
Cơm trưa lúc nghỉ ngơi, cô gọi điện thoại cho Bách Viễn, Bách Viễn nghe máy rất nhanh, không biết đang ở đâu mà thanh âm hỗn loạn: "Alo, alo, Tiểu Ảnh à? Em thật là khó tìm, thấy thiếp cưới chưa? Ừm, đến lúc đó nhất định phải tới, không cần mang quà đâu, em đến là tốt rồi. Anh ở đâu à? Anh ở buổi họp báo đấu thầu xây dựng cầu vượt Giang Đại, Tuyên Tiêu cũng ở đây, lát nữa anh phải lên sân khấu chủ trì hội nghị, cúp trước đây!"
Trì Tiểu Ảnh buồn bực cúp điện thoại, không phải Bách Viễn làm ở cục xây dựng của thành phố sao, tới chỗ đó để làm gì chứ, còn chủ trì hội nghị, chuyện gì đã xảy ra?
Cô là một người lười suy nghĩ, không hiểu chuyện, nên không suy nghĩ nhiều. Vừa nghe thấy Tuyên Tiêu cũng có mặt ở buổi họp báo, trong lòng cô khẽ run lên theo phản xạ, ngồi ở bên cạnh anh nhất định là Yên Nam Nam.
Cô cùng anh ly hôn, công việc đều khôi phục như bình thường, chỉ là cô thay đổi một nơi ở, hình như tất cả đều không có gì thay đổi.
Anh tốt, cô cũng rất tốt.
Truyện convert hay :
Trọng Sinh 80 Chi Kiều Thê Có Độc