"Tần Lãng, anh... cũng ở Bắc Kinh à!"
Mười ngón tay cô siết chặt, không hiểu tại sao, trong lòng hơi chột dạ. Áo khoác của Tần Lãng cởi một nửa, vẻ mặt bình thản.
"Đã lâu không gặp, Tiểu Ảnh. Đến Bắc Kinh khi nào vậy?"
Kể từ đêm Giáng Sinh hôm ấy, đây là lần đầu tiên họ gặp nhau, lần trước lặng lẽ trông thấy anh ở hiệu sách Nhàn Ninh không tính là đã gặp.
"Em đến đây được vài hôm rồi. Còn anh?"
"Sức khỏe ba anh không được tốt, hôm qua anh đến Bắc Kinh, Nhàn Ninh nhờ anh mang hộ ít đồ, ôm nay mới có thời gian đến trung tâm thương mại dạo một chút, thật không thể tin được!"
"Đúng thật, em cũng không ngờ đến, thật là đúng lúc."
"Nhà anh cách chỗ này cũng không xa lắm, em và tổng giám đốc Tuyên đến thăm một chút chứ?"
Anh cũng đã nhìn thấy Tuyên Tiêu, trong lòng Trì Tiểu Ảnh khẽ run lên, vẻ mặt thất vọng.
"Bọn em..."
"Tiểu Ảnh, anh cảm thấy cái quần này ngồ ngộ, em đến đây nhìn chút đi."
Tấm màn ở phòng thử đồ vén lên, Tuyên Tiêu ló đầu ra, liếc thấy Tần Lãng, vẻ mặt thay đổi tức thì.
"Em có số của anh, anh vẫn còn ở Bắc Kinh hai ngày, nếu có thể thì gọi điện cho anh, để chủ nhà như anh tiếp đón nữa."
Tần Lãng cụp mi xuống che khuất tầm mắt của một người đàn ông đang dồn né sự nhẫn nhục lớn nhất.
"Tiểu Ảnh, mau lại đây..."
Giọng Tuyên Tiêu có chút nóng nảy. Trì Tiểu Ảnh cười cười xin lỗi.
"Ngày mai em về lại Tân Giang rồi, em... qua bên kia giúp anh ấy một chút."
"Ừm, đi đi!"
Tần Lãng mỉm cười gật đầu, nhìn cô từ từ đi vào phòng thử quần áo, tấm rèm xoạt một tiếng đóng lại. Anh nén đau xót trong lòng, khổ sở nhếch nhếch khóe miệng. Tiểu Ảnh chính là vẫn chọn Tuyên Tiêu, trong dự tính, lại ngoài dự tính, tuy rằng Tiểu Ảnh luôn miệng nói không thể quay lại với Tuyên Tiêu được, nhưng từ khi cô đến văn phòng của Tuyên Tiêu làm việc, từ việc cô rơi lệ vì Tuyên Tiêu, anh nhận ra rằng Tuyên Tiêu vẫn cắm rễ trong lòng Tiểu Ảnh. Tuyên Tiêu như một đám lửa, lúc sáng lúc tối, Tiểu Ảnh chính là một con thiêu thân, chỉ cần Tuyên Tiêu chịu phát ra chút ánh sáng cho cô, cô sẽ lại một lần nữa si ngốc lao vào. Đây chính là ma lực của ái tình. Có thể anh vẫn ngây ngô cho rằng Tiểu Ảnh sau khi bị thương, sẽ học được cách yêu bản thân mình hơn người khác một chút, anh sẽ như biển cả bao dung chấp nhận tất cả mọi nỗi đau của cô, dùng chính tình cảm cao tựa núi của mình sưởi ấm cõi lòng cô. Bây giờ nhìn lại, khoảng cách mười lăm tuổi đối với Tiểu Ảnh là vực sâu quá lớn, anh cũng không phải là người trong tận đáy lòng kia của cô, cho nên anh dừng lại.
Tần Lãng lặng lẽ nhìn thoáng lại mảnh rèm vẫn đang đóng chặt của phòng thử đồ, quay người rời khỏi. Đi, cũng chính là ly biệt. Lần trước anh nói tạm thời không quấy rầy cô, cái tạm thời này phải kéo dài vĩnh viễn rồi. Vĩnh viễn, là một từ đáng sợ biết bao. Lần đầu tiên anh gặp Tiểu Ảnh, cô đứng lên từ trong cơn mưa, cách anh cánh cửa xe, anh vui mừng siết bao vì cô vẫn còn sống, sau cái may mắn đó, anh vì khuôn mặt giăng đầy đau khổ và bất lực của cô mà không giúp. Cô xoay cái chân bị thương, toàn thân ướt đẫm, vẫn còn lo lắng cho xe của anh phải bị đụng hư hay không. Xe không bị đụng hư, nhưng tâm hồn anh lại bị đụng trúng, khi nhặt tờ giấy hôn thú kia lên. Một lần ngoài ý muốn, lại kéo theo bao lần gặp gỡ. Tại hội quán massage, cô hiểu lầm anh, vô cùng chính trực giáo huấn anh phải chú ý đạo đức nơi công cộng. Anh nhớ đến bộ dạng nhỏ bé nhưng mạnh mẽ của cô, không nhịn được bật cười. Đối với duyên phân giữa người và người mà nói, thế giới này nhỏ biết bao, anh không nghĩ rằng anh sẽ nhanh chóng quen được cô. Sự xuất hiện của Ninh Bối Bối, đêm ở cùng bên bờ sông kia, cuộc hôn nhân lung lay sắp đổ của cô... hết thảy, anh cho rằng sự xuất hiện của cô chính là được thượng đế cố ý an bài cho tâm hồn cô đơn như anh. Hóa ra là thượng đế trêu đùa anh, anh chỉ là ngọn lửa thử vàng cuộc hôn nhân của hai người họ. Tần Lãng cảm thấy tim mình thắt lại, đau đến tê người. Chỉ mong lần này aTiểu Ảnh không bị tổn thương nữa.
"Sao vậy?"
Phòng thử quần áo nhỏ hẹp, hai người đứng nhất định phải rất sát. Tuyên Tiêu khoe bộ đồ mới mặc, giơ cánh tay lên để Trì Tiểu ảnh xem một chút. Trì Tiểu Ảnh nhấp nhỏm quan sát một lượt,
"Em cảm thấy được! Không già lắm."
"Mắt nhìn của em là tốt nhất!"
Tuyên Tiêu bất ngờ giơ tay nâng cằm cô lên, để cô đối diện với đôi mắt mình: "Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh..."
Anh tựa như thôi miên gọi tên cô.
Đôi mắt cô long lanh phủ một tầng sương mù, biến trái tim một kẻ ngạo mạn như anh phải mềm đi, anh than nhẹ một tiếng, bất ngờ, bàn tay hơi dùng sức, đỡ lấy gáy cô, cúi đầu xuống, ngậm lấy đôi môi đang há ra vì kinh ngạc của cô, anh mút mát môi cô, đầu lưỡi trượt vào trong, nhẹ nhàng chạm vào lưỡi cô, cuộn một vòng, tựa như rút lại rồi lại bắt đầu tấn công, không mạnh không nhẹ, giống như dày vò. Trì Tiểu Ảnh cảm thấy mỗi tế bào trong cơ thể phút chốc bừng tỉnh, sôi sục, cuồng loạn kêu gào, những tiếng kêu gào không thành lời của chúng cuộn thành như nước triều dâng, từng đợt từng đợt xô vào cô, khiến trống ngực cô đập liên hồi, tay chân bủn rủn, gần như đứng chẳng vững, lý trí yếu ớt một chút kháng nghị cũng không có, ngay lập tức nức nở một tiếng, ý thức tan biến.
"Anh gì ơi, có vừa không ạ?"
Nhân viên chờ bên ngoài đến cả ngày trời nhịn không được cất lời.
"Chết tiệt..."
Tuyên Tiêu lưu luyến buông đôi môi Trì Tiểu Ảnh, rủa thầm một câu, anh sao lại quên mất đây đang ở bên ngoài. Trì Tiểu Ảnh cúi gằm, vừa thẹn vừa bực, thở mạnh cũng không dám. Anh cởi áo khoác nhét vào tay cô, thoải mái thay quần trước mặt cô, sau đó hai người cùng đi ra. Nhân viên nhìn gò má ửng hồng của Trì Tiểu Ảnh, không khỏi nghíu lưỡi.
"Gói quần áo lại đi chứ! Cô lấy là vợ tôi."
Nhân viên bán hàng liếc mắt lên trời, có quỷ mới tin đấy, vợ chồng mà lại trốn trong phòng thử đồ ở trung tâm thương mại để làm bậy ư? Nhưng nhìn hai bộ đồ xa xỉ trên người, ít lời này lại phải nuốt về. Khách hàng đúng là thượng đế, vạn lần không nên đắc tội với thượng đế.
Trì Tiểu ảnh muốn che mặt chạy ra khỏi cửa hàng này, vẫn chỉ có Tuyên Tiêu ung dung, lọt lại phía sau, kéo kéo Trì Tiểu Ảnh, rêu rao khắp nơi.
Giữa dòng người ồn ã, nhìn khuôn mặt Tuyên Tiêu, Trì Tiểu Ảnh nảy sinh ảo giác, tựa như họ chưa từng ly hôn, vẫn là một cặp vợ chồng vô cùng ân ái ngọt ngào.
Không kìm lòng được, cô nghiêng đầu lại gần vai anh, khẽ tựa vào. Như đôi chim cùng đậu một chỗ, cũng giống như con mèo nhỏ khi ngủ bắt chéo chân che mặt.
"Thật hi vọng khoảnh khắc này là thật."
Cô vuột miệng thốt lên.
"Em lại không lơ đễnh đấy à?"
Tuyên Tiêu đưa tay, vòng qua eo cô, đứng trong một ngày gió tuyết.
"Tiểu Ảnh, ở đây thật là thích, trước đây, chúng ta đôi bên đều có hiểu lầm, chỉ có thế này, chúng ta mới hiểu rõ tấm lòng của đối phương, chúng ta làm lại từ đầu đi!"
Anh không đùa, vô cùng nghiêm túc, con người đen láy, ánh mắt trong veo, lại có chút gì lưu luyến ở trong đó, Lòng cô từng chút, từng chút một, nổ tung. Dường như đợi cả thế kỉ, rốt cuộc anh cũng thấy cô hơi khẽ gật một cái.
"Tuyên Tiêu, chúng ta yêu nhau trước đi!"
Ông trời ơi, một người đàn ông ba mươi hai tuổi nói chuyện yêu đương có phải đã quá già rồi không? Vẻ mặt Tuyên Tiêu khổ sở, nhưng lại không dám phản đối, chỉ sợ đắc tội cố gái nhỏ bé này thôi, sau đó ngay cả cơ hội gần gũi cũng không có, ban đầu chỉ cần đuổi được người đàn ông đang rình rập bên cạnh Trì Tiểu Ảnh, tuyên bố chủ quyền, là yêu hay tái hôn, những thứ đấy đều là chuyện nhỏ. Tiếp tục lãng mạn. Hai người lại đi dạo thêm mấy cửa hàng nữa, trong quán cà phê ven đường uống hai ly cà phê, ăn điểm tâm, lại tiếp tục đi mua thêm một ít đặc sản Bắc Kinh. Trong một cửa hàng nội y, Tuyên Tiêu nhìn thấy bộ đồ quen thuộc, hoa văn màu lam, có thắt lưng, thêu viền tay áo.
"Cuối cùng anh cũng tìm được bộ này rồi."
Anh cười nói với Trì Tiểu Ảnh. Trì Tiểu Ảnh vẫn không lên tiếng, chỉ cúi đầu sau lưng anh, đôi mắt ẩm ướt. Ngày ấy Ninh Y đến nhà mặc đồ của cô, cô giận đến phát điên, đem bỏ bộ quần áo kia, vậy mà Tuyên Tiêu lại giữ chuyện này trong lòng. Ra khỏi cửa hàng quần áo, hai người rảo bước, tay siết chặt, không hề buông ra.
Đêm mùa đông trời tối rất nhanh, ngang qua đại học, trên đường bật sáng một ngọn đèn neon, hoa tuyết nhuộm màu ngũ sắc, đẹp đến mức người không kịp nhìn, phải vấn vương về nhà sưởi ấm. Tuyên Tiêu đề nghị quay về khách sạn ăn tối, Trì Tiểu Ảnh đồng ý, chân đi nhiều đến tê nhức, điểm tâm buổi chiều vẫn chưa tiêu hóa hết, hơn nữa cái bụng cũng cảm thấy hơi hơi đau. Họ tự về phòng rửa mặt, trong phòng tắm, cô nhìn dòng nước chảy mang theo vệt hồng giữa hai chân, thở dài.
Sau bữa tối, Tuyên Tiêu đi phía sau cô.
"Anh làm gì vậy?"
Cô chặn ngay cửa phòng, không để anh vào.
"Em nói cái gì mà, yêu đương ấy." Anh ngang ngạnh chen vào, quang minh chính đại lên tiếng, chớp lấy dịp cô đang ngây ra nhanh nhẩu thêm vào.
"Này này! Tuyên Tiêu, tối nay..."
Cô còn chưa nói hết câu, đã bị chặn lại.
"Anh đã nói rồi, tất cả lý do đều đã dùng."
"Nhưng....Đừng..."
Anh vươn tay vòng qua eo cô, ghì cô vào lòng hôn xuống, cô lí nhí một lúc, lại ngoan ngoãn im lặng. Anh không nói thêm gì nữa, ôm lấy cô, đi thằng đến giường lớn, cô nằm trên giường khẽ thở, hai người quấn lấy nhau, rất tự nhiên, rất nhanh, áo cô đã không đủ để che thân. Cô hoảng hốt nói đừng, không được. Toàn thân Tuyên Tiêu căng cứng đến cực điểm, anh kéo lấy tay cô đặt giữa hai chân mình, xúc cảm rắn chắc và nóng rực thoáng chốc lan đến tay cô, như điện truyền đi khắp cơ thể, khiến cô run rẩy một hồi. Anh trút bỏ quần áo của mình rất nhanh, đè lên người cô.
"Tiểu Ảnh, anh... muốn..."
Hơi thở mỗi lúc một dồn dập, tim đập nhanh. Anh thò tay vào trong áo cô, Trì Tiểu Ảnh bắt tay anh lại.
"Tuyên Tiêu, hôm nay không được."
"Tại sao?"
Tuyên Tiêu như mãnh thú cúi đầu trầm giọng. Khóe mắt cô ươn ướt, xấu hổ muôn phần lên tiếng.
"Tối nay có bạn đến thăm, không tin anh xem đi."
Anh gạt tay cô ra, khó tin nhìn lại, thật là như vậy. Anh há hốc mồm, chỉ là không biết nên cười hay nên hét lên đây. Đúng thật là quá nhiều chuyện nực cười, tưởng như là một bộ phim nghệ thuật, khung cảnh thích hợp, tình cảm thích hợp, điều kiện thuận lợi, hiếm khi thấy được Tiểu Ảnh cởi bỏ khúc mắc, anh cũng dũng cảm trải lòng, nhưng ông trời lại hết lần này đến lần khác không cho, tuyệt tình vung tay, hết thảy xóa sạch.
"Nếu anh thật sự muốn, chúng ta... cẩn thận một chút..."
Trì Tiểu Ảnh không muốn nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của anh.
"Ngốc quá!" Anh bình tĩnh lại, ôm cô vào lòng.
"Cũng không phải là tận thế, chúng ta còn có sau này mà! Anh nhịn vài ngày cũng không sao đâu! Nhưng đêm nay, không được đuổi anh đi."
Điên rồi, ôm cơ thể mềm mại của cô trong lòng, da thịt của anh bất giác nóng lên. Trì Tiểu Ảnh cảm động, quay người tắt đèn đầu giường. Trong bóng tối, cô lấy hết can đảm nói khẽ vào tai anh vài câu.
"Em... biết à?"
Anh nghẹn giọng hỏi. Cô thẹn thùng cắn môi anh.
"Không phải ai sinh ra cũng biết."
Cô dùng câu của anh để trả lời. Toàn thân anh vui sướng như được lên mây, giờ khắc này, anh tin rằng, cô vẫn còn quan tâm đến anh, nếu mà cứ như bộ dạng lạnh lùng kia của cô, sao có thể tự nguyện làm chuyện người khác khó tưởng tượng ra như vậy. Đêm nay, cho dù không thật sự tiến vào cơ thể cô, nhưng vẫn được nếm những vui vẻ trước nay chưa từng có, ngay thời điểm cao trào nhất, tất thảy mọi thứ đều lắng đọng lại, anh hôn lấy môi cô, ôm vào lòng, trong khi vùi thật sâu khuôn mặt vào mái tóc cô, nhẹ nhàng lên tiếng: "Trì Tiểu Ảnh, anh yêu em!"
Truyện convert hay :
Y Minh Kinh Người: Tàn Vương Độc Sủng Phế Tài Phi