Edit: Vincy
Beta: Lữ
***
''Mọi người thường nói hôn nhân với người vợ đầu tiên chính là khởi đầu của một vòng tròn, sau khi thất bại trong việc xây dựng gia đình, bất luận có cố gắng thế nào, cho dù có liều mạng cũng không thể thoát ra khỏi cái vòng tròn đó, cho nên đừng vội vàng nói lời yêu, cũng không nên tùy tiện bước vào cuộc sống hôn nhân. Anh độc thân nhiều năm như vậy, cảm thấy cứ tiếp tục cuộc sống hiện tại thế này cũng rất tốt, tự do tự tại, không lo lắng, cũng không có tranh cãi, không mệt mỏi, cả đời cứ như thế trôi qua cũng không có vấn đề gì. Thế nhưng, anh đã gặp được em, mặc dù em không khiến anh cảm thấy vẻ ngoài em quá xinh đẹp, em chỉ là khiến anh rung động, rung động rồi sau đó là cảm giác đau lòng, về sau khi đau lòng đã qua đi, trong đầu anh lúc nào cũng chỉ có hình bóng của em. Không biết rằng trên thế giới này vẫn còn người con gái như vậy, thật ngốc nghếch, bị người khác ức hiếp cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng, rõ ràng chật vật như vậy, lại vẫn cố gắng gồng mình lên mà đi gánh vác hết trách nhiệm, đã bị tổn thương một lần, lại vẫn giống như con thiêu thân lao đầu vào biển lửa để quay lại yêu, quay lại chịu tổn thương. Em tưởng bản thân mình được làm bằng kim cương hay sao? Anh không phải là không muốn buông tha cho em, mà là căn bản anh không thể buông tay được, trái tim anh đã bị em giam dữ lại không thể thoát nổi rồi, Tiểu Ảnh, em nói xem, đây không phải là tình yêu vậy thì là cái gì? Anh yêu em, kể cả thân thể lẫn tâm hồn đều yêu. Tiểu Ảnh, em thì sao?'' Tần Lãng tiếp tục nói.
''Nếu như em không thể yêu anh bằng cả thân thể lẫn tâm trí, vậy thì hãy nói ra, chúng ta không cần phải đem những sai lầm khi trước lặp lại. Đối với những điều anh làm cho em, đó là do anh tự nguyện, là xuất phát từ thành ý của anh, còn em lại giống như cảm thấy áp lực bất an, như là đang mắc nợ anh, sau này từ từ vẫn sẽ còn. Tiểu Ảnh, em có lựa chọn, đừng miễn cưỡng chính mình.''
Anh một mực nắm chặt vai của cô, đôi mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm vào mắt cô, ánh mắt đó như chạy thẳng vào sâu trong đáy lòng ngay cả bản thân cũng thường vờ như không thấy, khiến cô có chút run sợ.
Từ đầu tới cuối, Trì Tiểu Ảnh đều không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.
Gió đêm thổi qua, thổi cả lớp sương mù từ dòng sông tới.
Thi thoảng lại có những chiếc thuyền đi qua, phát ra những âm thanh ồ ồ nặng nề.
Trầm mặc một lúc lâu, lời nói của cô như ở một nơi xa xôi bên ngoài bay tới: ''Làm sao anh biết được những điều người phụ nữ kia nói là hiểu lầm? Ngộ nhỡ là sự thật thì sao?''
Tần Lãng trên mặt xuất hiện một tia vui vẻ,'' Nếu như là sự thật, thì đó không phải là Trì Tiểu Ảnh rồi. Em muốn bám tới những người giàu có, anh so với vị cục trưởng đã chết đó không phải là thích hợp làm người tiêu tiền như rác hơn sao? Tiền của anh nhiều hơn anh ta, anh lại còn độc thân, cùng anh quang minh chính đại ở cùng một chỗ, không cần mạo hiểm, em muốn gì anh cũng có thể cho em, bởi vì anh yêu em, thế nhưng em đơn giản lại chỉ muốn đẩy anh ra. Tiểu Ảnh, em không phải người như vậy, anh tuyệt đối tin tưởng em.''
''Anh sai rồi, em thật sự đã từng thích anh ấy.'' Cô nói ra, ánh mắt chân thành, không giống như là đang nói giỡn.
Tần Lãng gật đầu, cầm chiếc áo qua khoác lên vai cô.
''Dù sao, đó cũng là chuyện rất lâu về trước rồi. em vừa mới bước chân vào cổng trường đại học...''
Hơn một tiếng ở trong đó, cô nói rất nhiều. Chuyện với Bách Viễn vẫn còn chưa bắt đầu thầm mến, Yên Nam Nam đã tung đao cướp lấy, cô liền thất tình. Bố cô vì ngoài ý muốn mà qua đời, cô cùng Tuyên Tiêu quen biết, sau đó yêu đương rồi kết hôn. Sau khi kết hôn, cô đối với Tuyên Tiêu liền trở nên bất lực, mờ mịt, tiếp đó Yên Nam Nam bước chân vào, Ninh Y mập mờ, hôn nhân cuối cùng đã tan vỡ. Cô trải qua không ít, nhưng những....điều đó Tần Lãng đều hiểu cả. Ly hôn, nhưng dù thế nào thì trong thâm tâm của Tuyên Tiêu cũng vẫn không bỏ xuống được, hi vọng hai người có thể có một cơ hội nữa nên cô cố gắng, vậy mà Bách Viễn lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trước khi chết đã chuyển phát nhanh đến cho cô chìa khóa của chỗ ở mới, Tuyên Tiêu sụp đổ, hai người bọn cô lại một lần nữa chia tay.
Những lời này, cô chỉ nói qua loa với người khác, chưa bao giờ nói cụ thể chi tiết với bất cứ ai, một mực đặt tận sâu trong đáy lòng, không cẩn thận chạm phải, khắp nơi sẽ đều là vết thương.
Hôm nay khi nói hết ra, cảm thấy bày tỏ cũng không phải là điều gì quá khó.
''Em không phải là muốn thể hiện, cũng không phải không muốn dựa dẫm vào anh. Em chỉ sợ một khi đem toàn bộ gánh nặng đặt lên một người, anh ấy nếu như quay lưng rời đi, em một khi té ngã, còn có thể đứng trở lại được sao? Khi còn nhỏ, bố chính là trụ cột trong nhà, nhưng ông ấy nói đi là đi, em không thể không biến mình trở thành người lớn. Gả cho Tuyên Tiêu, trong lòng lúc nào cũng thấp thỏm lo âu, sợ anh ấy một ngày nào đó sẽ rời đi, kết quả anh ấy đã thật sự rời đi rồi, em lại là một người đối mặt với tất cả. Tần Lãng, em không mạnh mẽ, thậm chí có một chút mềm yếu, em muốn làm một cô gái nhỏ, có một công việc ưa thích, có bố có mẹ, sau đó cùng một người yêu nhau đi đến bạc đầu, đem anh ấy trở thành ngọn núi lớn để dựa vào, sẽ sinh cho anh ấy hai đứa con đáng yêu, tốt nhất là một nam một nữ, không nhất định phải có nhiều tiền, cuộc sống không phải lúc nào cũng sẽ như ý, đôi lúc hai người sẽ cãi nhau, em sẽ giận dỗi mà chạy về nhà mẹ, anh ấy sẽ tới dỗ dành em, rồi sẽ lại vui vẻ cùng nhau trở về nhà, con sẽ rất nghịch ngợm, đôi lúc sẽ rất phiền não nhưng đều có thể giải quyết. Những điều này đều là em mơ mộng, trong mắt người khác đó là điều hết sức bình thường, nhưng mà với em bắt đầu lại khó như vậy. Trong lòng em không phải có một bức tường thành, mà chỉ là thói quen của một người không để mắt đến bản thân, nhưng bây giờ em đã có anh.''
Cuối cùng cũng nói ra hết, cô thở dài một cái.
Tất cả mọi âm thanh đều trở nên yên ắng.
Hô hấp của anh ấm áp mà khẽ lướt qua bên tai cô.
''Đúng vậy. những mơ ước này muốn thức hiện một chút cũng không khó, anh nghĩ anh có thể làm được. Tiểu Ảnh, em có để tâm tới anh lớn hơn em mười lăm tuổi không?''
''Em không quan tâm cái đó.'' Trì Tiểu Ảnh bật cười.
Tần Lãng cúi đầu, hôn lên đôi môi bởi vì đang nói chuyện mà hơi hé ra của cô. Cô ngơ ngác một lúc, liền để môi của mình bị lưỡi của anh tùy ý đã bắt đầu điên cuồng dạo chơi cùng chạy trốn: Ở trong đó như có một tòa thành tối tăm đang bị trường phong thổi lên, ở trong đó như có dàn nhạc đang biểu diễn, ở trong đó như có một biển hoa đua nhau nở rực rỡ, ở trong đó như có một con sông lớn đang thét gào như sư tử....
''Tiểu Ảnh.'' Tần Lãng thì thầm, ''Muộn rồi, chúng ta về phòng thôi.''
Trì Tiểu Ảnh trầm mặc, hai tay giữ chặt lấy cổ anh.
Tần Lãng không bật đèn, cũng không kéo rèm cửa lên, ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu xuống chiếc giường to lớn.
Anh hôn đôi môi cô, rồi di chuyển tới bên tai, hôn cổ của cô, hôn xuống cánh tay, sau đó anh cởi bỏ quần áo trên người cô xuống, đặt xuống ngực cô một nụ hôn thật sâu, rồi hôn lên khóe môi đang thẹn thùng của cô. Cô kéo chăn qua, chùm kín lên mặt mình, lần này thân thể của cô không còn căng cứng nữa, cũng không có kháng cự, nhưng Tần Lãng lại dừng lại.
''Làm xong đi chứ!'' Cô nhắm mắt, giọng nói có chút khàn khàn, trong lòng không một chút tạp niệm.
Tần Lãng cúi người vùi mặt vào trong tóc cô, thở dốc nặng nề, ''Anh tìm người xem rồi, thứ hai là một ngày tốt, chúng ta đi đăng ký kết hôn, được không?''
''Ừm.'' Cô nhẹ nhàng gật đầu.
''Ngày hôm đó, anh muốn em, muốn cả đêm.'' Anh cong người đứng lên, áp chặt vào cơ thể mềm mại của cô, cố điều chỉnh lại tâm trạng đang kích động của chính mình.
Đến thứ hai dù sao cũng còn bốn ngày nữa, anh đã chờ một người phụ nữ mình yêu thương, chờ mười năm còn được nói gì đến bốn ngày. Tiểu Ảnh đối với anh có ý nghĩa rất lớn. Anh biết cô đã chuẩn bị rất tốt để tiếp nhận anh, nhưng trong nội tâm chắc chắn vẫn còn một chút bất an. Tiểu Ảnh, quá ẩn nhẫn đã trở thành thói quen rồi, anh không nhìn ra được tâm tư của cô. Nếu như không thể cưới được người phụ nữ ở trên giường của anh, thì anh thà không đụng đến cô.
Trì Tiểu Ảnh kề sát mặt anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh, không nhịn được mà bắt đầu khóc nức nở, vì đau khổ cùng với sự quan tâm của anh.
Anh hôn lên những giọt nước mắt của cô, cưng chiều mà cười không ngừng: ''Đồ ngốc.''
Ngày hôm sau, Trì Tiểu Ảnh đã xin nghỉ. Dù sao cô cũng muốn nhanh chóng được điều đi, Viện Thiết Kế đối với cô cũng không có yêu cầu khó khăn gì. Tần Lãng đi làm, cô liền cùng với Điểm Điểm đi dạo công viên, chơi đu quay, thuận tiện mua sắm trên đường đi, mua một vài bộ đồ mới, sửa sang lại giấy tờ của căn hộ cùng với hành lý. Đi dạo phố mệt rồi, cô cùng với Điểm Điểm vào quán KFC ở bên đường ăn Hamburger, uống nước lạnh.
Cô không muốn mua váy cưới, chỉ mua đúng hai chiếc váy, chiếc thứ nhất để mặc vào ngày đăng ký, chiếc còn lại sẽ mặc cùng Tần Lãng chụp ảnh đăng ký. Chiếc váy mặc ngày đăng ký được làm bằng tơ tằm màu đỏ dâu, dài qua đầu gối, hết sức đoan trang đứng đắn. Chiếc còn lại là sường xám, rất cổ điển.
Ông bà nội ở Bắc Kinh muốn gặp cháu gái, thúc giục Tần Lãng mau đưa Điểm Điểm về Bắc Kinh, kỳ nghỉ xuân không có bao nhiêu, Điểm Điểm rất nhanh sẽ phải quay
lại Anh, bọn họ muốn được ở cạnh Điểm Điểm nhiều ngày hơn.
Tần Lãng chọn ngày, ba người một nhà cùng tới một cửa hiệu chụp ảnh để chụp ảnh gia đình, sau đó đi đi chụp hình đăng ký. Ông cụ ở cửa hiệu rất tốt bụng, sắp xếp đội hình để chụp ảnh, không khí oi bức, Trì Tiểu Ảnh mặc chiếc sườn xám cổ điển, lau đi vết son môi nhàn nhạt, trong đám người dễ khiến người khác chú ý nhất. Tần Lãng ẩn ý đưa tình mà liếc nhìn cô, một tay nắm Điểm Điểm.
Cô lấy khăn tay ra, nói: ''Có muốn lau mặt một chút không?''
Anh nghe theo mà cúi đầu xuống phía cô, nhắm mặt lại, cô lau từng chút từng chút một những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh.
Cô chăm chú ngắm nhìn gương mặt tuấn tú đang kề sát trước mặt mình, Tần Lãng có đôi mắt nhỏ dài, rất đẹp. Khuôn mặt anh do thời gian nên cũng đã để lại dấu vết, vững chãi tin cậy, cho nên mới có thể cho cô một cảm giác an toàn như thế.
Anh lớn hơn cô mười lăm tuổi, khi cô ở tuổi 27 thì anh đã xuất hiện, cuộc đời của cô tràn ngập những chuyện ngoài ý muốn, anh vì cô đã chống đỡ cả một bầu trời. Cô luôn luôn khát vọng muốn có tình thân, vận mệnh liền cho cô một người chồng lớn tuổi.
Buổi chiều tiễn Điểm Điểm lên máy bay xong, Tần Lãng đưa Trì Tiểu Ảnh tới một cửa hàng trang sức, mua một chiếc vòng cổ kim cương, một vòng tay bằng vàng,
''Không cần phải mua những thứ này đâu, em bình thường cũng không đeo đồ trang sức.'' Trì Tiểu Ảnh nói.
Tần Lãng miệng cười hưng phân đưa thẻ tín dụng cho nhân viên bán hàng, ''Những thứ này...không phải đưa cho em, mà là đồ kỷ niệm, để sau này cho con của chúng ta. Tiểu Ảnh, đây là hôn nhân, anh thực tâm trịnh trọng mong chờ, mỗi một chi tiết, nghi thức đều không thể thiếu.''
Trì Tiểu Ảnh lại không có kiên trì, chẳng phải cô cũng nên như vậy sao?
Cẩn thận cầm hộp trang sức đi ra, dừng lại bên cạnh xe, cô kiễng chân chủ động hôn nhẹ lên môi anh, dáng vẻ giống như một cô dâu vui sướng vì được nuông chiều.
Đối diện âm nhạc ở trong cửa hàng, Đào Triết cùng Thái Y Lâm cất tiếng hát thâm tình.
Mùa xuân hoa nở mang đi mùa đông sầu não
Gió thổi tới hơi thở ngọt ngào
Mỗi một bản tình ca bỗng nhiên tràn đầy ý nghĩa
Vào thời khắc này anh bỗng dưng nhìn thấy em
Hương hoa của mùa xuân mang đi mùa đông giá lạnh
Gió thổi tới tình yêu không ngờ đến
Chim chóc hát ca khiến khoảng cách đôi ta gần hơn
Vào thời khắc này anh bỗng dưng yêu em
Hãy nghe anh nói
Tay trong tay cùng anh bước đi
Tạo nên cuộc sống hạnh phúc
Ngày hôm qua đã không còn kịp
Ngày mai rồi sẽ trở nên hối tiếc
Ngày hôm nay gả cho anh được không nào?
Đem cả đời của em giao cho anh
Ngày hôm qua đừng quay đầu nhìn lại
Ngày mai phải đi đến bạc đầu
Tay trong tay cùng nhau đi tới cuối cùng
Ngày hôm qua đã là quá khứ
Ngày mai sẽ càng nhiều thêm những hồi ức.Chủ nhật, hai người hợp lực cùng nhau dọn dẹp sạch sẽ lại Khế Viên, cô ra phố mua một bộ chăn màn mới, cả gối cùng ga giường, ở trên bệ cửa sổ của phòng ngủ Tần Lãng dán hai chữ ''Hỉ'' thật lớn.
Sau bữa cơm trưa, cô soi gương thấy da mặt có chút xấu xí, khô tới mức sắp nứt nẻ, liền nói với Tần Lãng rằng mình muốn đến thẩm mỹ viện chăm sóc da. Tần Lãng lái xe đưa cô đến đó, còn mình thì đi đến tiệm cắt tóc chỉnh sửa.
Thẩm mỹ viện đó chính là câu lạc bộ SPA, cô Đường ra tận nơi chào đón, hỏi Trì Tiểu Ảnh cần phục vụ những gì, Trì Tiểu Ảnh đang định nói thì điện thoại vang lên, là cậu cả gọi tới, nhà ở đã được sang tên đâu ra đấy, ông ấy đã chuyển hết quần áo của Hạ Tú Phân tới rồi.
Trì Tiểu Ảnh biết cậu cả chưa có ăn cơm, liền rời khỏi câu lạc bộ, bắt xe đi tới nhà ga, dẫn cậu cả tới quán ăn gần nhà ga chọn vài món ăn.
Cậu cả dường như bị đói quá mức, ăn hết một lúc hai bát cơm rồi mới ngẩng đầu hỏi tình hình dạo này của Hạ Tú Phân.
Trì Tiểu Ảnh nói đại khái rồi gặp thức ăn cho cậu cả.
''Vậy là bây giờ con vẫn một mình sao?'' Cậu cả hỏi.
Trì Tiểu Ảnh cười cười, ''Hôm nay thì là vậy, còn ngày mai thì không phải.''
Cậu cả trợn trừng mắt, ngạc nhiên mừng rỡ hỏi: ''Con cùng với Tuyên Tiêu tái hợp lại rồi sao?''
Trì Tiểu Ảnh sững sờ rồi nói: ''Không phải.''
Cậu cả cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm, trong miệng làu bàu một câu, Trì Tiểu Ảnh miễn cưỡng nghe ra được hình như là câu ''Vong ân phụ nghĩa''.
Cô kinh ngạc mà chớp chớp mắt mấy cái, ''Cậu cả, con vong ân phụ nghĩa chứ?''
''Không có.... Không có ai cả.'' Cậu cả miệng phình to, lắc đầu nguầy nguậy.
Trì Tiểu Ảnh càng nhìn càng cảm thấy có chút kỳ quặc, ''Cậu cả, có phải cậu có điều gì giấu con không? Rốt cuộc căn nhà kia là ai đã mua?'' Còn cả số tiền thuốc men trong bệnh viện được trả trước kia nữa, hiện tại cô ngẫm lại cảm thấy rất kỳ lạ.
Một miếng cơm làm nghẹn lại cổ họng của cậu cả, khiến ông ho đến mức mặt mũi đều đỏ cả lên mới bình thường trở lại, rốt cuộc vẫn là người thẳng thắn, không chịu được sự truy hỏi của Trì Tiểu Ảnh, bất đắc dĩ nói hết ra sự thật.
''Tiểu Ảnh, căn nhà đó trên thực tế là Tuyên Tiêu mua lại, cậu ta lại trả cả tiền thuốc men cho mẹ con nữa, khoản tiền con nợ của cậu với dì với mấy người cậu khác nữa, cậu ta cũng thay con trả nợ hết rồi, cậu ta không để cho chúng ta nói cho con biết, vì nếu nói chắc chắn con sẽ không đồng ý để cậu ta làm những điều này. Cậu suy nghĩ, cậu ta đối với con có tình có nghĩa như vậy, khẳng định trong lòng vẫn còn có con, muốn cùng con tái hợp lại. Haizz, vợ chồng nhà ai mà không vấp cái miệng, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, hai đứa tuổi còn trẻ, động một chút là ly hôn, việc gì phải vậy chứ? Khi bực bội qua đi, cùng nhau trở về sống thật tốt đi.''
Trì Tiểu Ảnh siết chặt môi, không nói một lời, quay sang nhìn kỹ tại nơi sâu kín của cửa ra vào nhà ga, người đến người đi, xe đến xe đi.
Cô nói đám người thân thích kia làm sao lại tự nhiên trở nên hiền lành thân thiết như thế, hóa ra là do sự việc như vậy.
Trong lòng nặng trĩu.
''Tiểu Ảnh...Tiểu Ảnh.... Hiện tại con đã biết rồi, vẫn còn muốn kết hôn với người khác sao?'' Cậu cả gọi hồn cô lại.
Cô hạ thấp tầm mắt, vuốt vuốt bát cơm bằng sứ trên bàn, ''Cậu cả, chuyện con kết hôn có liên quan đến chuyện này sao?''
Cậu cả trợn tròn mắt, dùng thân phận trưởng bối khiển trách: ''Như thế nào là không có liên quan? Tuyên Tiêu người ta vì con làm nhiều chuyện như vậy, bây giờ con lại gả cho người khác, không phải là khiến cho người ta đâm sau lưng con một nhát mắng vong ân phụ nghĩa sao? Tai tiếng này chúng ta gánh không nổi.''
''Vậy cậu cứ coi như không có đứa cháu như con là được, Yên tâm, cho dù con có gả cho người khác, Tuyên Tiêu cũng sẽ không đòi lại số tiền kia về đâu, chỉ cần đối với mọi người không phải là vong ân phụ nghĩa, còn với anh ta vong ân phụ nghĩa con nhận hết.''
Cậu cả mặt vốn đang đỏ bừng, sau khi nghe xong liền trở nên tái nhợt, ''Lời này của con là có ý gì, trong mắt chúng ta không lẽ chỉ có tiền thôi sao?''
''Không có tiền thì có cái gì? Lúc mẹ nằm ở trong viện, khi các người tới, bên trái một câu bên phải một câu đều là tiền, hỏi thăm một chút bệnh tình cũng không có.''
Cậu cả bị cô hỏi làm cho nghẹt thở, há hốc mồm cứng lưỡi không nói được gì.
Trì Tiểu Ảnh vô lực rời khỏi, cũng không chào hỏi cậu cả mà trực tiếp lên xe taxi. Cửa xe vừa được đóng lại, cô liền lấy điện thoại gọi tới số của Tuyên Tiêu.
Dãy số mặc dù không được lưu ở trong điện thoại, nhưng đã được khắc tận sâu trong lòng.
''Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh, thật sự là em sao?'' Tuyên Tiêu mừng rỡ như điên hỏi dồn dập.
''Anh có rảnh không, tôi muốn gặp anh.'' Trì Tiểu Ảnh ngữ khí rất bình tĩnh.
''Có. Hiện tại em đang ở đâu? Anh tới đó.''
Trì Tiểu Ảnh nhắm mắt lại, nói ra địa chỉ rồi bổ sung thêm một câu, ''Trên đường lái xe chậm một chút.''
''Được, được. Anh nhất định sẽ đi chậm.'' Tuyên Tiêu vui sướng đồng ý.
Truyện convert hay :
Đô Thị Tiên Đế - Long Vương Điện