Bỏ mặc lại đám người đang há hốc mồm ở đó, Harry nhặt sách vở vương vãi trên mặt đất lên, cùng Tom rời khỏi Phòng Sinh Hoạt Chung, trở về căn phòng dưới cùng của hầm ký túc xá.
Vừa vào cửa, Tom đi thẳng vào phòng tắm. Harry ngồi vật xuống giường, vẫn chưa hết tức giận vì suy nghĩ ‘có người muốn chen chân vào giữa hai người bọn nó’. Hừ, đám người đó tưởng nó là người dễ bắt nạt sao? Nó là một Gryffindor, không sai, nhưng nó có thể cam đoan, số thần chú hắc ám nó biết còn nhiều hơn số bọn chúng biết cộng lại! Nếu chuyện này còn xảy ra lần nữa, nó không ngại để bọn chúng nếm thử, Voldemort chắc chắn sẽ rất thích thú cho coi.
“Này!” Tom từ phòng tắm đi ra, “Cậu không định xử lý vết thương trên miệng này giúp tôi sao?” Hắn nghiêng đầu để Harry nhìn vết máu trên khóe miệng hắn được rõ. Vừa rồi hắn nhìn qua gương, thấy chỉ là một vết rách nhỏ, có điều Harry làm như vậy thật sự là chuyện mà hắn chưa bao giờ ngờ tới.
“Đương nhiên không!” Harry cáu kỉnh, tức tối nói, “Để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy đi!” Nó đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, “Cậu cũng không được làm gì nó!”
Tom nhướn một bên mày. “Tôi chẳng có vấn đề gì cả, bịa bừa một lý do là được. Còn cậu…” Hắn nhìn sau gáy nó, “… cũng định giữ lại vết đó sao?” Đừng tưởng hắn không nhận ra, tuy rằng Harry không hẳn là một học trò ngoan ngoãn tuân thủ nội quy, nhưng ít ra cậu cũng sẽ cố gắng hết sức che giấu hành vi trái quy định của mình, nếu không, cậu sẽ không lấy lý do vị thành niên vớ vẩn kia để làm cớ với hắn.
Harry đưa tay sờ sờ sau gáy. Áo choàng không che kín được phần gáy, nếu không nó sẽ không cảm nhận được Malfoy phả hơi lên cổ nó. Nghĩ đến trên người có một dấu hôn lộ liễu đi qua đi lại trước mắt các giáo sư trong trường, Harry có chút do dự. Nhưng nghĩ đến đám người lúc nào cũng tỏ vẻ thèm muốn Tom, nó lập tức ném sự do dự kia ra sau đầu, “Đương nhiên!” Nó dứt khoát nói.
Tom vẫn luôn quan sát sự thay đổi nét mặt của nó. “Tùy cậu thôi.” Sau đó hắn nằm lên giường mình, vẫn như thường ngày, lấy một quyển sách mở ra đọc. Phía đầu giường hắn có một tủ sách cực lớn, ai nhìn thấy đều sẽ vô cùng kinh ngạc [Vẫn có gia tinh vào quét dọn phòng, nhưng bọn chúng đã bị Slytherin ra lệnh giữ bí mật].
Sách trong căn phòng dưới Phòng Chứa Bí Mật vô cùng phong phú, hơn nữa phần lớn đều là những cuốn sách quý hiếm, có một không hai. Những nội dung mà Voldemort dạy nó cũng có đầy đủ trong đó… Harry sững sờ nhìn gia huy bằng bạc trên gáy sách, mất một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, sau đó mới nhớ ra việc nó cần làm bây giờ là đi tắm chứ không phải ngồi ngây người ở đây mà nhớ chuyện cũ.
Ngay lúc nó đẩy cửa phòng tắm định đi vào, Tom chợt lên tiếng: “Basilisk muốn ra ngoài. Chuyện này tôi vốn định không nói cho cậu biết…” Hắn buông quyển sách xuống, “Bởi vì chắc chắn cậu sẽ phản đối, đúng không?”
Harry đứng đó, vẫn duy trì từ thế nắm tay nắm cửa. Đi dạo quanh quẩn một chỗ, dù ống dẫn nước ở Hogwarts có dài thì hơn một ngàn năm cũng đủ khiến người ta – không, là Tử Xà – chán muốn chết. “Có một cách…” Nó nghĩ một lát, sau đó nói, “… làm cho mắt của nó trở nên vô hại. Nhưng lượng thuốc tôi còn rất ít, cũng không có cách điều chế, hơn nữa một lọ đã bị tôi làm vỡ…” Nó quay người, định đi về giường kiểm tra số thuốc mình còn.
“Cậu đồng ý?” Tom kinh ngạc, hắn cứ tưởng rằng Harry sẽ tuyệt đối không muốn thả Tử Xà ra ngoài tản bộ. Hắn nên khen ngợi tổ tiên của hắn tính toán như thần sao? Slytherin nói nhất định Harry không những đồng tình mà còn nghĩ cách giúp hắn.
“Thực ra, nếu như không làm ảnh hưởng đến sự an toàn của những người khác trong lâu đài, tôi thấy cho Basilisk ra ngoài đi dạo chẳng có vấn đề gì cả.” Harry nhìn hắn, sau đó nói tiếp: “Nếu Basilisk không phải là một Tử Xà, tôi chắc hành vi của Slytherin sẽ bị Ban Quản lý sinh vật kỳ bí phạt vì tội giam giữ động vật trái phép [Tom nhăn mày] – tôi nói là nếu bọn họ biết – ông ta chính xác là đang ngược đãi thú cưng của mình.”
Nhưng trước khi nó lấy hòm thuốc ra, Harry mới chú ý nó đã để sót một chuyện. Dòng chữ ghi trên bìa quyển sách mà Tom đang cầm là [Để nuôi một con Tử Xà an toàn (có phụ lục hướng dẫn dành cho người không phải Xà Khẩu)]. “A! Ra là cậu có cách điều chế!” Nó nên sớm nghĩ ra mới phải, nó chưa từng nghe đến có cách phòng ngừa Tử Xà, mãi đến khi nó và Voldemort quay lại Hogwarts lần nữa nó mới biết!
“Tôi có thể nghĩ rằng…” Trên mặt Tom lại trưng ra nụ cười giả quen thuộc, “…cậu bằng lòng thử loại thuốc có độ khó cao này?”
Ngày hôm sau, Tom và Harry cùng đồng lòng coi như không nhìn thấy ánh mắt gần như muốn phun lửa của đám nữ sinh, còn cả lời trêu chọc của giáo sư Slughorn trong buổi họp mặt của câu lạc bộ Slug: “Hả? Thôi, đừng nói dối nữa, ngã đập mặt xuống ư? Tom, nói thật cho thầy biết, là cô gái nào làm con bị thế này? Cả Harry nữa, con cũng thế!” [Nott và Rosier nghe hỏi thế không khỏi cứng người lại] nhanh chóng thực hiện kế hoạch điều chế thuốc của bọn nó.
Hai tháng sau đó, tối nào Harry và Tom cũng chạy tới căn phòng dưới Phòng Chứa Bí Mật. Dù thế nào, Phòng Chứa Bí Mật cũng an toàn hơn ký túc xá hay bất cứ nơi nào khác. Hơn nữa bọn nó không cần đi qua hành lang để lên phòng vệ sinh trên tầng hai nữa mà Độn thổ luôn – trong pháo đài của Slytherin, chủ nhân có đặc quyền rất lớn. Tom và Harry thay phiên nhau trông coi nước thuốc màu đen trong vạc [Trước kia, Harry đã từng nhìn thấy Voldemort điều chế thứ thuốc có màu đen sì thế này], mệt mỏi thì ngủ luôn ở đó. Dù sao ở đây cũng có đầy đủ giường, phòng tắm. Thỉnh thoảng Slytherin cũng sẽ trông giúp bọn nó, có điều đa số thời gian đều chẳng thấy ông ấy đâu cả.
Đến lễ Phục Sinh, nước thuốc trong vạc đã biến thành một chết lỏng sền sệt không dính, giống như thủy ngân màu đen vậy, điều này có nghĩa là cuối cùng bọn nó đã điều chế thành công. Thời cơ không thể tốt hơn, hai đứa bọn nó quyết định sẽ thả Basilisk ra Rừng Cấm dạo chơi vào một ngày nghỉ nào đó.
“Tôi chưa từng ếm thử thần chú Ảo ảnh nên thứ nào lớn như vậy.” Trong đêm thực hiện kế hoạch, Harry vừa di chuyển từ phía đầu Tử Xà đi xuống dưới, vừa nói với Tom, “Để đảm bảo, tôi nghĩ nên ếm thêm vài thần chú.” Nói thật, nó vô cùng chờ đón kế hoạch lần này – trước đây nó chưa từng làm bao giờ – ngay trước mắt cụ Dumbledore, bắt tay với Chúa Tể Hắc Ám, thả Tử Xà ra!
Tom khoanh tay, đứng cạnh một chiếc bình rỗng [lượng thuốc cho Tử Xà uống phải gấp cả tá lần người bình thường], nhìn thân hình Tử Xà từng chút từng chút một biến mất không thấy. Không thể không nói, điều này khiến hắn hiểu được khả năng che giấu mình của Harry đến mức hắn không nhận ra, ít nhất là trong việc tàng hình để theo dõi; Cả khả năng điều chế thuốc của cậu cũng rất đáng ngạc nhiên. Tom lại nhìn Harry bởi vì đang hết sức tập trung mà nheo mắt lại [nhìn Harry lúc này phải nói là vô cùng mê hoặc], có lẽ người này đúng như cậu đã nói với hắn, cậu đã trưởng thành rồi – tuy rằng vẫn xúc động, lỗ mãng, nhưng chỉ mỗi khi ở trước mặt hắn thôi – cứ xem cách cậu hành động với đám người mến mộ hắn thì biết! Còn cả lão Dumbledore nữa… Tom kỳ thật vẫn rất muốn biết ngày đó rốt cuộc Harry đã nói với Dumbledore những gì lại có
thể khiến lão ta coi như không nhìn thấy dấu hôn của hai người bọn hắn.
“Xong rồi, nếu chúng ta cẩn thận một chút, đi đến Rừng Cấm mất khoảng nửa giờ, hẳn là sẽ có tác dụng đến lúc đó.” Harry nói xong, lại không nghe thấy người trả lời, quay đầu mới phát hiện người kia đang ngây người nhìn nó. Ngây người gì chứ? Harry cảm thấy có chút bất đắc dĩ, “Tom! Chẳng lẽ cậu không hề để tâm đến chuyện này sao?”
“Không phải có cậu rồi sao?” Tom phục hồi tinh thần, không khách sáo trả lời: “Ý tôi là, kế hoạch này chắc chắn sẽ không bị bại lộ…” Có học sinh Hogwarts học nào có thể ếm được thần chú Ảo ảnh cao cấp như thế chứ? Nói thẳng, đây là pháp thuật do một Pháp sư vô cùng cao minh sáng tạo ra, không một ai có thể nghĩ ra được, cho nên chắc chắn bọn hắn có thể an toàn tới Rừng Cấm mà không bị một người nào phát hiện.
Với lại, sinh vật trong Rừng Cấm, tỷ như kỳ lân, hay là những sinh vật khác, Basilisk đã được thuần dưỡng sẽ không chủ động tấn công chúng; Còn đám Nhân Mã, dù bọn chúng coi bói rất chuẩn, nhưng vì không ‘tiết lộ thiên cơ’, nói chuyện lúc nào cũng ậm ờ nên hắn chẳng sợ Dumbledore nghe hiểu ra được chuyện gì – mà dù có nghe hiểu cũng chẳng sao cả, lão chẳng thể nào bắt bớ được bọn hắn – Tom tuyệt đối tin tưởng chuyện này.
Cuối cùng là thời gian tác dụng của thuốc. Điều chế thuốc này phải tốn bao nhiêu lâu như vậy, thời gian tác dụng của thuốc cũng không đến nỗi nào. Một bình thuốc có tác dụng kéo dài đến bốn tháng, mà mỗi lần bọn hắn có thể điều chế được hai bình [về việc tốn mất bao nhiêu nguyên liệu quý giá thì thôi đi, ai mà để ý những chuyện đó!]. Nói cách khác, về sau Basilisk có thể tự do đi lại chung quanh Hogwarts, chỉ cần uống thuốc đúng thời gian là được. Trên thực tế, hơn một ngàn năm trước Slytherin cũng làm như vậy. Có điều, trước khi ông ấy qua đời, vì lý do an toàn, ông ấy mới giam nó trong Phòng Chứa Bí Mật.
“Từ khi nào cậu lại trở thành người dễ tin tưởng như vậy?” Harry lầm bầm. Có điều, không thể phủ nhận, lời hắn nói rất xuôi tai, nó vì vậy mà thấy vui vẻ. Sau đó nó ếm thêm cho mình và Tom thần chú Ảo ảnh, Tom lại ếm thần chú Thu nhỏ lên Basilisk. Xong xuôi, hai người một rắn liền bắt đầu đi ra bên ngoài tòa lâu đài [Sử dụng phép Độn thổ sẽ khiến pháp thuật dao động, do đó có thể làm ảnh hưởng đến thần chú Ảo ảnh, vì vậy bọn nó không dùng].
Ban đêm, Hogwarts vô cùng yên tĩnh. Tom phát hiện thần chú Ảo ảnh của Harry khiến bọn hắn có thể đi xuyên qua tường, không khỏi vô cùng kinh ngạc, lại thầm ghi nhớ thêm một điểm về Harry. Tuy rằng pháp thuật của Harry chưa đủ để cơ thể Tử Xà hoàn toàn biến mất trong không khí, bọn hắn phải để nó chui qua kẽ hở của cửa để ra ngoài – nhưng thế này đã đủ chứng tỏ, về tương lai mà cậu ấy rất ít khi nói đến rất có thể là sự thật, rằng cậu được rất nhiều người chú ý. Tom hơi mím môi, nói thật, hắn thà rằng mình không phát hiện ra điểm này.
Mọi chuyện đều diễn ra theo đúng kế hoạch. Bọn nó không quấy rầy đến bất cứ sinh vật nào, cũng không bị lạc trong Rừng Cấm [trước đó bọn nó đã tìm hiểu địa hình, quyết định sẽ thả Basilisk trong một cái hang chạy sâu xuống dưới lòng đất]. Nhưng lúc gần đi đến cái hang kia, Tom cảm thấy con rắn trong ngực hắn chợt ngọ nguậy, sau đó chui ra ngoài. “Basilisk!” Hắn kêu lên.
“Sao thế?” Harry hạ giọng hỏi. Đã vào sâu trong Rừng Cấm, cho nên nó giải trừ luôn thần chú Ảo ảnh trên người hai đứa.
“Nó đột nhiên động đậy, hình như có cái gì đó thu hút nó.” Tom cảnh giác nhìn chung quanh, nhưng chẳng thấy gì cả. Thần chú Ảo ảnh ếm lên người Tử Xà vẫn còn tác dụng, Harry và Tom đều không nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào tiếng ma sát để phán đoán hướng đi của nó.
Hai người vừa thấp giọng gọi, vừa chậm rãi đi theo hướng tiếng động. Đột nhiên phía trước truyền lại rất nhiều tiếng chân tách tách, tiếng cành cây gãy, xen lẫn tiếng thứ đó bị kéo lê trên mặt đất, rồi đến một tiếng xé gió. Cuối cùng là một tiếng thét chói tai, giống như có ai đó bị thương vậy. Hình như ai đó đang giãy dụa kịch liệt, va chạm khiến cây cối xung quanh phát ra những tiếng xào xạc. Chim chóc trong rừng cũng bị tiếng động này làm cho sợ hãi, rào rào bay tán loạn.
Harry nhìn vào bóng tối theo hướng Tom nhìn, sau đó đột ngột chạy vọt đi như điên. Nó có một linh cảm không tốt ngay từ lúc bắt đầu nghe thấy những tiếng chân tách tách kia, thật sự rất quen tai…
Khoảng cách với chỗ phát ra tiếng động không xa, chẳng mấy chốc nó đã chạy tới nơi. Trong Rừng Cấm rất âm u, đặc biệt là vào buổi tối, phải là thứ gì đó cực lớn mới có thể nhìn thấy được hình dáng mờ mờ. Bây giờ chúng nó đang nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái như vậy: rất nhiều cái chân của con vật gì đó giơ lên cao, hình dáng rất giống cái kìm [Harry xác định đó chính xác là hình cái kìm], nó cũng đang thét lên đau đớn, giãy dụa kịch liệt, dường như có một cái gì đó đang cắn nửa thân thể của nó, đồng thời làm nó giơ chân lên không trung. Cơ thể nó lớn như một chiếc bánh xe khổng lồ, cái phần bên dưới bị khuất không nhìn thấy kia chính là cái càng cực bự.
Harry sững sờ nhìn Aragog, ngơ ngác nhìn sang Tom, sau đó hỏi: “Cậu thu lại thần chú Thu nhỏ của Basilisk à?”
“Đúng vậy, tôi vừa mới làm…” Giọng nói của Tom nghe có chút sợ hãi. “Kia hình như là… Nhện khổng lồ tám mắt?” Chính xác, con vật nhìn liền biết là Nhện khổng lồ, không một con vật nào khác trong lúc bị cắn lại có thể thét lên như tiếng người như vậy – bất cứ con vật gì, vào bất cứ thời điểm nào cũng đều không thể.
Harry không biết nó có nên ngăn cản chuyện này hay không. Hiển nhiên là động tĩnh của Tử Xà đã khiến Aragog vốn vẫn ngoan ngoãn sống trong Hogwarts sợ hãi, cho nên Hagrid đã đưa nó ra Rừng Cấm. Thật không may, đêm nay nó lại ở gần nơi mà bọn nó quyết định thả Bisilisk [cũng có khả năng là nó chỉ đi ngang qua], bị Basilisk phát hiện. Tạm thời, dù là Nhện khổng lồ khiến nó vừa nhìn đã sởn tóc gáy hay là Aragog bảo con cháu ăn thịt nó sau này, Harry cũng rất khó tưởng tượng cứu một con Nhện khổng lồ đã bị ăn mất một nửa như thế nào.
Đây là chuyện bất ngờ phát sinh, một con Tử Xà hơn một nghìn tuổi thừa sức đánh thắng một con Nhện khổng lồ tám mắt còn chưa trưởng thành. Basilisk hai miếng đã ăn sạch Aragog, cũng nhân tiện thay Harry giải quyết vấn đề của nó.
Cảnh tượng này thực sự quá kích thích thị giác, Harry bị làm cho sợ hãi, mãi đến khi sắp xếp cho Basilisk xong xuôi, trở lại hầm ký túc xá, cảnh tượng vừa rồi vẫn còn hiện rõ mồn một trong đầu nó. Cuối cùng nó hoảng hốt nghĩ đến một chuyện: Chẳng lẽ năm thứ nhất nó không còn nhìn thấy Aragog trong Rừng Cấm nữa là vì năm mươi năm trước nó đã cùng Voldemort thả Tử Xà ra giết chết nó rồi sao?