*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một sáng mua hè, Sirius tỉnh giấc từ rất sớm, cảm thấy đầu óc mê man. Hắn ngây người nhìn chằm chằm đỉnh màn màu đen viền vàng phía trên trong chốc lát, ý thức mới dần dần rõ ràng. Hôm nay diễn ra cuộc họp của Hội Phượng Hoàng – nghĩ đến đây, Sirius cảm thấy đầu càng đau.
Chuyện này thật khó giải thích. Là một người vô tội ngồi trong Azkaban suốt mười mấy năm còn chưa bị điên, Sirius đã có thể tự hào mà nói rằng ý chí của hắn vô cùng mạnh mẽ. Ngay cả Giám ngục cũng đều không khiến hắn chịu khuất phục thì còn có gì đáng sợ hơn chứ?
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ dưới sàn nhà. “Cậu chủ Sirius, Kreacher đã chuẩn bị xong bữa sáng, mời cậu chủ xuống ăn.” Giọng điệu rất cung kính, từ giọng điệu này có thể tưởng tượng ra được cảnh con Gia tinh đang cúi đầu xuống sát sàn nhà.
“Ta biết rồi.” Trong giọng nói của Sirius có chút xem thường không dễ nhận ra. À, có một thứ còn đáng sợ hơn Giám ngục – dùng từ ‘thứ’ có lẽ không thích hợp – đó chính là Gia tinh. Đương nhiên, ngoại trừ dáng vẻ già nua xấu xí ra [Merlin làm chứng, Gia tinh đều như vậy cả], Kreacher gần như không có bất cứ một tật xấu nào cả – cần cù, chăm chỉ, chịu khó, thậm chí còn cả thói quen lẩm bẩm nói xấu sau lưng hắn hay chửi thẳng trước mặt hắn cũng đã bỏ, có con Gia tinh nào tốt hơn nó được nữa sao?
Nhưng vấn đề ở chỗ, con Gia tinh này không hiểu sao lại đối xử tốt với hắn như thế!
Sirius phẫn nộ nghĩ. Từ nhỏ đến lớn, không một ai trong dòng họ Black yêu thích hắn, ngay cả Kreacher cũng vậy. Cho nên tuy rằng hắn đã từ Azkaban trở về được hai, ba năm nhưng vẫn không sao quen được cách đối xử quá mức tốt này của nó.
Thế nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, cơ bản không một ai có thể so sánh được với khả năng nấu ăn và dọn dẹp của Gia tinh. Sirius đương nhiên cũng thế. Hắn nấu ăn có thể coi là tạm được, nhưng để một mình hắn ở trong căn nhà số 12 quảng trường Grimmauld, nếu không biến nó thành nhà hoang thì cũng tuyệt đối không thể làm nó sạch sẽ như bây giờ. Cho nên sau vài ngày kinh ngạc, hắn đành chấp nhận hưởng thụ sự phục vụ của Kreacher.
Sirius rời giường, rửa mặt rồi đi xuống lầu. Giống như Kreacher nói, nó đã làm xong bữa sáng, thậm chí còn vô cùng phong phú. Sirius không có tâm trạng thưởng thức, chỉ ăn đại hai miếng bánh mì nướng liền đứng lên. Nhưng ngay trước khi hắn định rời bàn ăn, Kreacher bưng một khay đồ ăn đứng ngay ở hành lang cần phải đi qua để lên lầu: “Phu nhân nói, cậu chủ Sirius đi lên gặp cậu chủ Regulus một chút.”
Đây là người thứ hai khiến Sirius đau đầu. Bức họa má hắn treo ở hành lang từ đại sảnh đi vào, bình thường nếu không có việc hắn đều cố gắng hết sức tránh đi qua chỗ đó. Bởi vì má con hắn rất không hợp nhau, trước kia hắn thường chọc cho bà phải chửi ầm lên. Giờ thì đỡ hơn, bà ta không mắng hắn nữa, nhưng lại dùng đủ mọi cách nói chuyện với hắn, hoặc là nhờ Kreacher truyền lời, mục đích đều chỉ có một: hiện tại hắn là người duy nhất có thể tự do đi lại trong căn nhà, nói cách khác, hắn là người duy nhất có thể cho Regulus – đứa con bảo bối trong lòng má hắn, cậu chủ nhỏ đáng yêu trong lòng Kreacher – ăn và uống thuốc. Bởi vì Kreacher không được phép bắt chủ nhân làm gì cả.
Nếu là chuyện khác, có lẽ Sirius đã rống um lên. Nhưng lúc này, đối mặt với đôi mắt to tròn đầy nước của Kreacher, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lấy khay thức ăn bằng vàng. Tuy rằng trước kia Regulus từng gia nhập Tử Thần Thực Tử, nhưng bây giờ em trai hắn bị thương, trúng độc nặng như thế cũng có thể xem như biết quay đầu. Kỳ thật Sirius không để ý việc đưa đồ ăn cho ăn uống thuốc này, mà chủ yếu là vì thái độ của em trai hắn.
Vấn đề thứ ba, đồng thời chính là nguyên nhân của mọi vấn đề – em trai của hắn, Regulus Black.
Trước kia hai anh em hắn không nói chuyện với nhau nhiều, bởi vì Regulus vốn không phải là người nói nhiều. Hơn nữa tính cách hai anh em hắn hoàn toàn trái ngược nhau. Ví dụ như khi lần đầu tiên Sirius đẩy cánh cửa kia ra, em trai hắn không hề có một chút xíu kinh ngạc nào cả, chỉ nói với hắn đúng một câu rồi ngả người xuống ngủ tiếp [Mười mấy năm không gặp mặt lại có thái độ này!]. Cho nên dù Sirius thực lòng rất mừng rỡ vì em trai hắn may mắn thoát chết [trước đó hắn vẫn nghĩ Regulus muốn rút khỏi hàng ngũ Tử Thần Thực Tử mà bị giết chết] thì hắn cũng không hề có ý định bắt chuyện với em trai mình. Quan hệ của hai người vẫn luôn lạnh nhạt như vậy, một tuần có thể nói với nhau một câu đã được xem như là kỳ tích.
Sirius rất hậm hực, nhưng hắn không thể phát tiết ra ngoài.
Phát tiết với Gia tinh? Từ khi nào hắn đã nhàm chán đến nỗi cãi nhau với Gia tinh vậy?
Phát tiết với má hắn? Xin lỗi, hắn thực không thể đoán trước được chuyện xảy ra sau đó.
Nói ra với người trong Hội Phượng Hoàng? Nếu như bọn họ biết trong Tổng hành dinh của Hội Phượng Hoàng có một Tử Thần Thực Tử không biết sẽ có phản ứng thế nào!
Nói với Harry? Con đỡ đầu của hắn hiểu cho việc hắn giấu một Tử Thần Thực Tử ở trong nhà mà không đi tố cáo là hắn đã biết ơn thằng bé lắm rồi; Hơn nữa mười mấy năm hắn ở trong Azkaban chưa có điều kiện chăm sóc cho Harry, nói như thế nào cũng không nên để thằng bé phải bận tâm về chuyện ba đỡ đầu của nó, có đúng không?
Phát tiết với Regulus? Hay là thôi đi, em trai hắn cơ bản là không có phản ứng gì với hắn, hơn nữa đây mới là ngọn nguồn của mọi vấn đề!
Chuyện này qua hai, ba năm liền thành bình thường, phản ứng trước kia của Sirius là sửng sốt, lo lắng, không biết làm thế nào đến bây giờ hắn đã có thể không chút thay đổi sắc mặt. Hắn lên lầu, bưng khay đồ ăn Kreacher đã chuẩn bị lên cho Regulus.
Regulus đã dậy. Y mặc áo ngủ ngồi tựa lên đầu giường, ánh mắt
lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Sirius vừa mở cửa đi vào liền bắt gặp cảnh tượng như vậy, ánh bình minh chiếu qua song cửa sổ hắt lên mặt người ngồi trên giường, khiến cho làn da vốn tái nhợt càng thêm trong suốt. Bởi vì gầy hơn trước rất nhiều, cho nên cằm cũng càng nhọn hơn. Dù quan hệ của Sirius với em mình không tốt, nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng này hắn đều cảm thấy thương xót. Phải chăm sóc thế nào em trai hắn mới tốt lên được đây?
Thế nhưng dường như Regulus không mấy quan tâm đến tình trạng sức khỏe của mình. Lúc Sirius mở cửa, y chỉ hơi liếc mắt một chút, sau đó lại tiếp tục ngồi đó nhìn ánh mặt trời bên ngoài.
Thấy em trai không thèm để tâm đến dáng vẻ nửa sống nửa chết của chính mình, lửa giận của Sirius bùng lên. Hắn rút đũa phép, chỉ lên giường, biến ra một chiếc bàn nhỏ, sau đó đặt khay đồ ăn lên, còn hắn thì ngồi xuống cuối giường, khoanh tay quan sát người kia. Lần tức giận gần nhất, ném đĩa, hất bàn hắn đều đã làm. Nhưng sau hắn phát hiện, những hành động đó chẳng có chút hiệu quả nào cả, chẳng bằng ngồi đó nhìn chằm chằm em trai mình hai phút.
Lần này cũng giống như vậy. Chỉ mới một phút, Regulus đã không chịu nổi. Regulus quay đầu, nhìn khay đồ ăn trước mặt, cuối cùng cũng tự ăn. Ngay từ giây phút đầu tiên sống lại, y đã biết mạng của y đã không còn nằm trong tay mình nữa. Mười mấy năm qua y làm quân cờ trong tay người khác, một quân cờ rất quan trọng, không thể tự chết theo ý mình, Chúa Tể Hắc Ám sẽ không cho phép chuyện này xảy ra. Nhưng dù là ai, nằm trên giường bệnh suốt mười mấy năm cũng không thể lạc quan được. Y vốn tưởng mình đã biến thành hồn ma rồi, nhưng hiển nhiên chuyện này không phải do y quyết định. Có điều, như vậy cũng tốt, ít nhất y đã chờ được đến ngày anh trai y trở về từ Azkaban, cũng có lẽ sẽ đợi được đến ngày anh trai y nghĩ đến y.
Trong suốt quá trình, Sirius đều nhìn chằm chằm em trai mình, nhìn Regulus uống xong một cốc sữa nóng lớn, ăn hết hai mẩu bánh mì nướng và một quả trứng ốp lết mới hài lòng mang cái khay rỗng đi. Lúc đầu ngón tay hai người vô tình chạm vào nhau, Sirius thoáng nhíu mày – thế nào mà vẫn lạnh buốt như vậy? Nhưng dù hắn có hỏi, Regulus cũng sẽ không trả lời, cho nên hắn chỉ nói: “Hôm nay Hội Phượng Hoàng họp.”
Ý là hắn không được tùy tiện ra khỏi phòng, cũng không để phát ra tiếng động gì khiến người khác nghi ngờ. Regulus không gật cũng không lắc. Trừ phi Chúa Tể Hắc Ám triệu hồi, bình thường y không rời khỏi phòng mình, đây cũng là lý do Sirius trở về ba tháng mới phát hiện ra sự tồn tại của y. Cho nên thật ra anh trai y không cần phải nhắc nhở y chuyện này. Chẳng lẽ là anh ấy muốn tìm đề tài để nói chuyện? Hay là vẫn còn nghi ngờ y?
Có điều ngay sau đó Sirius đã đứng thẳng người đi ra ngoài, Regulus không thể từ vẻ mặt của hắn để tìm ra được đáp án chính xác. Y lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu có người giúp y ra ngoài phơi nắng một lát thì thật tốt.
Cuộc họp hôm nay của Hội Phượng Hoàng là buổi họp theo thông lệ, sau bữa tối một lát thì đã kết thúc. Lại an toàn qua được một lần, Sirius không khỏi thở phào một hơi. Nhưng vấn đề của hắn lại tới nữa, Kreacher bưng cho hắn khay đồ ăn khuya của cậu chủ Regulus.
“Kreacher, nhất định phải là ta đi hả?” Sirius oán giận nói, nhưng thật ra hắn đã chấp nhận làm chuyện này, động tác nhanh nhẹn của hắn đã chứng minh.
Gia tinh cúi người thật sâu. “Cậu chủ Regulus là chủ nhân của Kreacher, cậu chủ Regulus chỉ nghe lời cậu chủ Sirius.” Nó bưng lên thì cậu chủ Regulus cũng có ăn, nhưng chưa từng ăn nhiều như khi cậu chủ Sirius bưng lên!
Sirius nghe vậy trợn mắt. Hắn có ảnh hưởng lớn như vậy sao? Chính hắn còn không biết đấy.
Kreacher nhìn hắn đi lên lầu, đến tận khi hắn đi vào phòng của Regulus mới khẽ gõ ngón tay lên cánh cửa. Trên cửa lập tức xuất hiện một ánh sáng trong suốt, sau lan ra khắp phòng, rồi dần biến mất. Nó nghé mắt nhìn vào, xác định pháp thuật của mình có tác dụng mới đi xuống hành lang dưới lầu.
“Phu nhân, Kreacher đã thử đủ mọi cách nhưng không sao khiến thân nhiệt của cậu chủ Regulus tăng lên được. Cho nên Kreacher hư, Kreacher vừa nhốt hai cậu chủ lại.” Kreacher buồn bã nói. Nó cảm thấy Sirius không yêu thích cậu chủ nhỏ đáng mến của nó, nhưng cuối cùng lại chỉ có Sirius mới giúp được cậu chủ nhỏ. Trong nhà này chỉ có hai người sống mà thôi!
Người phụ nữ trong bức tranh kinh ngạc: “Thân nhiệt của Regulus thì mắc mớ gì đến Sirius?”
“Kreacher nghe nói hai người dựa vào nhau thì có thể sưởi ấm.” Gia tinh mở to hai mắt tròn vo của mình giải thích.
Walburga Black dở khóc dở cười. Tuy rằng để có thể giúp thân nhiệt của Regulus có thể tăng lên một chút thì ý tưởng Kreacher cũng không tồi, nhưng nhốt hai đứa lại với nhau là thành công được sao? Bà cuốn cuốn mái tóc dài của mình, rồi lại buông ra, thở dài: “Cũng chỉ có thể như vậy.” Tình cảm của đứa con trai bé bỏng của bà… Aizz!
Sự thật chứng minh lo lắng của bà không thừa. Chẳng lâu sau đó, tiếng rống của Sirius vang khắp căn nhà: “Kreacher!!!”
Khi đó con Gia tinh đang rửa chén đĩa trong bếp, tay khẽ run lên. Sau đó nó quyết định tìm hai mảnh khăn trải bàn bịt lỗ tai mình lại, rồi tiếp tục rửa chén đĩa. Không có gì quan trọng hơn sức khỏe của cậu chủ nhỏ Regulus, hơn nữa phu nhân đã đồng ý, cậu chủ Sirius, cậu chấp nhận làm đi!
P/s: Fact vui thôi
Cre: On pic