Lúc này đang vào hoàng hôn, sắc trời dần tối. Trên khúc cua quẹo vào đường Privet Drive, đèn đường đã sáng lên, người qua lại đông đúc. Nhưng không một ai phát hiện ra người mặc áo choàng đen kín người đang đứng dưới ngọn đèn đường, chỉ vui vẻ thảo luận chuyện thời tiết ngày mai và đồ ăn như thế nào, còn cả chuyện trước đó không lâu nước Anh trao trả Hongkong cho nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thì giá cổ phiếu và cục diện chính trị thay đổi ra sao.(*)
(*) Hồng Kông từng là một lãnh thổ phụ thuộc của Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland từ năm 1842 đến khi chuyển giao chủ quyền cho Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa vào 1/7/1997. (Wiki)Điều này giúp cho Voldemort dễ dàng phán đoán thời gian và nơi mà hắn đang ở – mùa hè năm 1997, ở gần nhà dì dượng Harry. Nhận thức của hắn bình thường, thân thể bình thường, pháp thuật cũng bình thường, điều duy nhất không bình thường chính là địa điểm và thời gian – hắn đã quay về bốn mươi lăm năm trước. Hắn lại quay về quá khứ nữa sao?
Ở thời điểm này có một Voldemort hay là hai? Những chuyện sẽ xảy ra ở nơi này ảnh hưởng đến quá khứ hay tương lai?
Vốn tưởng rằng sau khi khởi động pháp thuật trên chiếc nhẫn sẽ gặp phải cạm bẫy nào đó, nhưng tình hình hiện tại… Voldemort siết chặt đũa phép trong túi áo choàng, sau đó chậm rãi bay lên khỏi mặt đất, như cưỡi gió mà đi. Những hoài nghi này hắn có thể chứng thực sau, chuyện trước hết phải làm bây giờ là đi tìm Harry. Cậu bé cũng bị kéo trở về nơi này với hắn hay là đến một nơi khác?
Voldemort đã từng đến nơi này hai lần cho nên rất dễ dàng tìm được đường. Hơn nữa nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện toàn bộ căn nhà số 4 đường Privet Drive được bao phủ bởi một ánh sáng trong suốt, nhưng hết sức rõ rệt. Đó không phải do hiệu ứng của đèn đường chiếu vào, mà là một bùa chú bảo vệ. Không chỉ Muggle không nhìn thấy, mà ngay cả những Pháp sư bình thường cũng đều không phát hiện ra.
Thần chú bảo vệ của Lily Potter!
Lớp màng bảo vệ kia lóe sáng, ở thời điểm hiện tại ánh sáng của nó đã nhạt đi không ít, nhưng vẫn chưa mất đi hiệu lực. Trái tim Voldemort trầm xuống. Loại thần chú huyết thống này chỉ có tác dụng với hai điều kiện: thứ nhất, Harry chưa trưởng thành; thứ hai, cậu bé và những người trong căn nhà số 4 đường Privet Drive vẫn là một gia đình – bất cứ một trong hai điều kiện không được thỏa mãn, nó sẽ tự động mất đi hiệu lực. Lần trước Tử Thần Thực Tử có thể thành công tiến vào tập kích Harry, là bởi vì Harry trọng sinh giống như hắn, thần chú tự động phán đoán cậu bé đã trưởng thành, không còn được bảo vệ nữa.
Quay lại thời điểm này, Hội Phượng Hoàng vì muốn tránh sự truy kích của Tử Thần Thực Tử mà cố ý chuyển Harry rời căn nhà của dì dượng trước sinh nhật của cậu bé vài ngày. Mà lúc này đây…
Harry đang ở bên trong căn nhà. Song đây không phải Harry của hắn, mà là Harry Potter – Kẻ Được Chọn ở năm thứ bảy vì muốn tiêu diệt Trường Sinh Linh Giá của hắn mà bỏ học.
Voldemort lơ lửng giữa không trung, xuyên qua cửa sổ lầu hai nhìn vào bên trong căn phòng. Một cậu bé với mái tóc rối bù đang ngồi xổm trên sàn nhà, bới loạn rương hành lý, ném hết thứ này đến thứ khác ra sau đầu. Một cái huy hiệu cũ, một ống nhòm rạn nứt, một mặt dây chuyền sần sùi… Bên cạnh cậu cũng chất cả đống đồ: đồng phục Hogwarts, đồng phục Quidditch, vạc, giấy da dê, bút lông ngỗng cùng với đại đa số sách giáo khoa đều nhét ở một góc tường; Quần áo Muggle, Áo Khoác Tàng Hình, dụng cụ điều chế độc dược, mấy quyển sách, còn quyển album lão Hagrid đã có lần tặng cho cậu, một xấp thư, cùng đũa phép thì được cất vào trong một cái ba lô cũ.
Trong quá trình thu dọn hành lý, cậu bé vẫn luôn cẩn thận tránh đi ngón tay phải bị thứ gì đó cắt một đường rất sâu đang không ngừng chảy máu. Voldemort nhíu mày, hắn nhớ trước kia cậu bé rất liều lĩnh, cẩu thả, không hề nghiên cứu tý xíu gì về thần chú trị thương cả – lần này hiển nhiên là một bài học. Ánh mắt hắn rơi xuống một chồng lớn Nhật Báo Tiên Tri trên giường, bên trên chồng báo là một mảnh kính, bờ mép nham nhở của nó còn dính chút máu. Xem ra đây chính là thủ phạm gây ra vết thương trên tay cậu bé.
Voldemort giơ đũa phép lên. Hắn đột nhiên có một ý tưởng tuyệt vời. Bây giờ cậu bé chưa trưởng thành đương nhiên sẽ không nghĩ đến chuyện dùng thần chú Trị thương; Mà thần chú bảo vệ của Lily chỉ có tác dụng với những người ác ý…
“Khép lại!”
Một tia sáng trắng từ ngoài cửa sổ bắn thẳng vào ngón tay bị thương của Harry. Harry đang chuẩn bị đứng lên, hoàn toàn không ngờ đến được chuyện này, hoảng sợ vô cùng. “Ai ở bên ngoài?” Cậu bé lớn tiếng kêu, vội chạy tới cửa sổ nhìn ra ngoài.
Nhưng mà con đường dưới lầu trống rỗng, chỉ có những cột đèn đường vẫn luôn ở đó. Harry nhìn quanh quất vài giây, cảm thấy Pháp sư kia có lẽ đã biến mất rồi mới cúi đầu nhìn bàn tay của mình. Vết thương vừa rồi vẫn còn chảy máu chưa khép miệng giờ đã hoàn toàn không thấy đâu nữa, làn da bằng phẳng, trơn nhẵn, giống như vết thương kia chỉ là ảo giác của Harry vậy.
Thần chú chữa lành? Harry lại sửng sốt mất mấy giây mới có phản ứng. Nó còn chưa trưởng thành, không biết lần này Bộ Pháp Thuật có phái người đến không? Điều quan trọng nhất là, ai đã phóng thần chú? Nó rủa thầm một câu, quay trở lại thu dọn đồ đạc nhanh hơn. Chết tiệt! Vốn nó đang rất vội…
Nửa phút, rồi một phút đồng hồ trôi qua, Voldemort không phát hiện thấy bất cứ dao động pháp thuật nào hướng tới nơi này. Theo lý thuyết, với tình hình hiện nay, Bộ Pháp Thuật hẳn là vô cùng để ý đến Kẻ Được Chọn mới phải chứ, nếu như có bất kỳ hành vi trái pháp luật nào, với xuất thân là Thần Sáng, Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật đương nhiệm, Scrimgeour không thể nào không có hành động gì. Xem ra hắn không thực sự thuộc về thế giới này, dù có thể thực hiện được pháp thuật, nhưng lại không hề bị kiểm duyệt.
Voldemort thu tay, nhìn chằm chằm cây đũa phép bằng gỗ thủy tùng của mình. Vừa rồi lúc phát ra thần chú chữa lành, nó có hơi rung lên. Đây là phản ứng bình thường, đũa phép của hai người bọn hắn vốn là đũa phép sinh đôi, về sau Harry lại còn có thêm một mảnh linh hồn của hắn nữa. Nhưng phản ứng này cũng có chút không bình thường, vì lúc này linh hồn của Harry không hoàn chỉnh. Nói chính xác thì là cậu bé đang ở tình trạng của hắn trước kia, hai người bọn hắn là Trường Sinh Linh Giá của nhau.
Đây là ngẫu nhiên, hay là tất nhiên?
Nếu là tất nhiên, thì hắn đoán sai rồi, đây không phải là quá khứ…
Harry cũng không hẳn là Harry của hắn, mà là một Harry chỉ chăm chăm muốn giết chết hắn mà thôi…
Có lẽ chiếc nhẫn đã đưa hắn vào trong ký ức của Harry, hoặc là đưa đến thế giới được xây dựng lên dựa vào ký ức của Harry. Dù sao hắn có thể khẳng định đây không phải thế giới chân thật.
Vậy hắn trở về bằng cách nào?
Voldemort lại nhíu nhíu mày. Lời nhắc nhở của chiếc nhẫn rất mơ hồ, cái gì gọi là ‘quyết định quan trọng nhất cuộc đời’? Thế nào mới là quan trọng nhất? Hoặc chính xác hơn phải nói là, quyết định nào mới là quyết định mà chiếc nhẫn cho rằng là quan trọng nhất?
“Kỳ quái…” Một tiếng nói chợt vang lên khiến Voldemort hồi hồn. Harry lại đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài, hoàn toàn không biết cậu bé đang xuyên qua thân thể trong suốt của hắn. “Người của Bộ Pháp Thuật có chuyện gì à? Sao lại đến chậm như vậy?” Tay cậu vẫn đang cầm một tờ báo, Voldemort còn thấy được dòng tiêu đề là bài cáo phó Dumbledore.
Điều này làm cho Voldemort đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Grindelwald đang trong thời kỳ cường thịnh nhất lại bị bại bởi Dumbledore, trước kia hắn chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng bây giờ nghĩ lại thì chuyện này đúng là vô cùng không bình thường. Khi đó Grindelwald đã có được cây đũa phép Cơm Nguội [theo truyền thuyết thì
nó có thể đánh bại bất cứ cây đũa phép nào khác], hơn nữa lúc trẻ còn từng yêu Dumbledore [từ ký ức của Bathilda Bagshot còn thấy được là yêu rất sâu đậm]… Người biết chuyện này không nhiều, nhưng người đã biết chỉ cần nghĩ một chút sẽ đều nhận ra là chuyện này rất kỳ lạ. Hơn nữa Dumbledore không hề ếm thần chú quá cao thâm gì với Nurmengard, thế mà Grindelwald lại cam tâm ở lại trong đó không ra ngoài?
Chuyện này dường như có chút giống hiện tại.
Voldemort nhìn vào bên trong cửa sổ gian phòng trên lầu hai của căn nhà số 4 đường Privet Drive lần cuối. Cậu bé đang cuộn tròn tờ báo lại, nhìn vẻ mặt xem ra cậu bé chẳng vui vẻ hơn hắn là bao. Sau đó hắn niệm thần chú di chuyển, thân hình càng lúc càng lên cao, vượt lên trên dãy nhà, bay thẳng sang bên kia đại dương.
*
Nhà tù Nurmengard, Đức.
Đây là một nhà tù tối tăm không chút ánh sáng, một pháo đài âm u. Bên ngoài là tường đá cao, bên trong là những đỉnh tháp nhấp nhô. Chiến Tranh Thế Giới thứ hai đã qua từ lâu, mọi người dường như đã hoàn toàn quên mất nơi này. Hiện tại, trong tòa tháp cao nhất kia chỉ còn giam giữ một người duy nhất, Chúa Tể Hắc Ám nổi tiếng nhất thời cận đại – Gellert Grindelwald, đồng thời năm xưa chính hắn là người đã ra lệnh xây dựng nhà tù này.
Voldemort nhìn lên cửa sổ của đỉnh tháp cao nhất, thân thể bay lên tựa như làn khói. Hắn đã từng đến nơi này một lần, có điều lần đó suy nghĩ của hắn không đặt ở đây. Nửa đời sau của mình lại ở trong nhà tù do chính mình xây dựng, chuyện này có bao nhiêu châm chọc? Lần trước hắn đến là vào cuối xuân, Chúa Tể Hắc Ám già nua cuốn mình trong chiếc thảm rách nát, nằm co ro trên giường, không ngừng run rẩy, liên tục ho khan, lại không hề dùng đến pháp thuật, giống y như một Muggle. Hắn vừa liếc mắt đã không muốn nhìn thêm lần nữa.
“Ngươi đến rồi. Ta biết ngươi sẽ đến… Một ngày nào đó.” Voldemort đường hoàng từng bước đến gần cửa sổ [vẫn bay], không hề vang lên một tiếng động nhưng cũng không giấu được người đang nằm đưa lưng lại, “Nhưng chuyến đi này của ngươi vô ích rồi. Ta chưa từng có được nó.”
Voldemort đáp xuống, đi về phía trước một bước, sau đó mới chú ý đến người không rõ hình dạng đang nằm trên giường. “Ngươi chỉ có mỗi chiếc giường với tấm thảm này thôi sao? Dumbledore lại có thể đối xử với bạn chí cốt trước kia của mình như vậy à?” Hắn châm chọc.
Người trên giường đang muốn nói gì đó, nhưng chợt ho dữ dội. Voldemort đứng đó, nhàn nhã chờ người kia dứt cơn ho. Sự kiên nhẫn của hắn có thể được luyện thành sau bao biến cố phát sinh, nhưng lòng đồng cảm? Thứ lỗi, hắn không có. Hơn nữa Grindelwald là tự nguyện chịu khổ ở đây, nếu không chỉ cần lão muốn, lão có thể vượt ra khỏi mười nhà tù thế này ấy chứ.
“Ngươi… Không phải đến đây vì nó sao?” Rốt cuộc Grindelwald cũng dứt cơn ho, chậm rãi ngồi dậy. Bấy giờ Voldemort mới có thể nương theo ánh trăng mà hình rõ hình dạng người kia. Nếu so sánh với dáng vẻ lúc hắn trộm đũa phép từ tay Gregorovitch năm xưa, mái tóc vàng óng chói mắt đã xỉn màu, trên mặt có rất nhiều nếp nhăn. Nhưng đây không phải điểm trọng tâm, mà là đôi mắt màu lam đã không còn rực sáng, vừa nhìn vào đôi mắt này khiến người ta có cảm giác người trước mặt sẽ không sống được lâu nữa. Mà lúc này đôi mắt đó đang nhìn chằm chằm Voldemort. Grindelwald hiển nhiên là không thể tin vào mắt mình: “Vol… demort?”
“Ta nghĩ ngươi đã biết từ lâu rồi chứ.” Voldemort châm chọc trả lời. Dĩ nhiên hắn biết vì sao Grindelwald lại kinh ngạc như thế: Khuôn mặt trẻ trung của hắn không có một chút điểm chung nào với bộ mặt rắn khi hắn phân tách linh hồn cả.
Grindelwald nhìn hắn chằm chằm, “Vậy ngươi tới vì cái gì?” Giọng điệu hoài nghi nhưng suy nghĩ rất nhanh sau đó đã rõ ràng. Hắn muốn chết, nhưng chưa đến lúc chết.
“Ta muốn biết một chuyện.” Voldemort thẳng thắn trả lời, “Dumbledore đánh bại ngươi thế nào?” Chỉ với phản ứng của Grindelwald hiện tại có thể thấy ở thời kỳ hưng thịnh trước kia lão khó đánh bại đến thế nào. Dumbledore làm cách nào lại có thể khiến lão cam tâm tình nguyện chịu bị nhốt ở Nurmengard cả đời?
“Ngươi không phải người đầu tiên hỏi, nhưng là người đầu tiên ta hỏi câu hỏi kỳ quái này.” Grindelwald ngồi thẳng lưng, đôi mắt xanh lam hiện lên vẻ sắc bén vừa rồi không hề có, “Ngươi muốn biết vì lý do gì?”
Voldemort khẽ cười, “Ta biết ngươi sẽ không dễ dàng nói ra. Chẳng sao cả, để ta nói ra suy đoán của mình trước.” Hắn bắt đầu đi vòng quanh trong phòng, còn rất có tâm trạng giữ cho lòng bàn chân của mình cách mặt đất một tấc Anh: “Thứ nhất, ngươi có cây đũa phép Cơm Nguội, nhưng vẫn bại bởi Dumbledore; Thứ hai, ngươi vì gián tiếp hoặc là trực tiếp hại chết Ariana cho nên trong lòng áy náy, vì vậy mà không dốc toàn lực đánh với Dumbledore; Thứ ba, ngươi vẫn còn tình cảm với Dumbledore, hơn nữa cuối cùng ngươi cho rằng lão ta đúng, ngươi không nên vì lợi ích lớn lao hơn mà giết hại Muggle và con lai?”
“Ngươi…” Vẻ mặt của Grindelwald vốn đang rất nghiêm nghị, nhưng khi nghe xong lý do mà Voldemort đưa ra, sắc mặt dần chuyển thành trắng bệch, “Ngươi đã biết hết tất cả!”
Voldemort không tỏ vẻ gì là nghe thấy lời cảm thán của Grindelwald, “Ngươi không phủ nhận… Vậy đó chính là sự thật! Quả nhiên là ngươi nương tay.”
Trầm mặc một lúc lâu.
“Không, ta không có.” Cuối cùng Grindelwald nói, “Ta không biết rốt cuộc là người nào hại chết Ariana, nhưng ta nghĩ mình cần phải chịu trách nhiệm. Hơn nữa, Albus là người duy nhất ta yêu trong cuộc đời này.” Sau khi nói xong câu này, Grindelwald thở phào một hơi dài. “Ta chưa từng nói chuyện này với bất kỳ ai.”
Voldemort dừng bước, hắn muốn biết chuyện sau đó. “Ngươi còn nói ngươi không nương tay?”
“Ta thật sự không có.” Grindelwald ngây người nhìn quầng sáng ánh trăng chiếu lên sàn nhà, giọng nói vô cùng nghiêm túc. “Lúc ta và Albus mỗi người một ngả ta đã biết nhất định chúng ta sẽ trở thành kẻ thù của nhau. Ta từng không chỉ một lần tưởng tượng tình cảnh lúc đó, nhưng khi Albus thật sự đứng đối diện ta, ta mới nhận ra không một ai trong chúng ta ra tay được.”
“Vì sao?” Voldemort hỏi. Nhưng trong đầu hắn đã bắt đầu tưởng tượng, nếu trận tử chiến ấy là không thể nào tránh khỏi, Harry đứng đối diện dùng ánh mắt hận thù nhìn hắn, đũa phép chĩa thẳng vào hắn… Cảm giác sợ hãi chợt dâng lên trong lòng. Hắn không thể chịu đựng được, cho dù Harry hiện tại hoàn toàn không hay biết gì chuyện xảy ra giữa bọn hắn sau này, hắn cũng không thể chịu nổi!
Grindelwald nghiêm túc nhìn hắn. “Ngươi thật sự là Voldemort?” Sau đó nhận được ánh mắt sắc bén như dao của Voldemort, Grindelwald liền nói, “Được rồi, coi như đúng là ngươi. Nếu ngươi đã hỏi chuyện này, ta nghĩ, kết cục của ngày hôm đó ngươi đã có thể đoán trước được.”
Voldemort không đáp. Hắn trầm mặc nhìn chằm chằm người đàn ông già nua trước mặt, cánh tay đột nhiên nóng cháy.