Lúc Hermione đến Hogwarts thì đã là cuối tháng sáu. Thời gian này năm ngoái, trường học đang vô cùng náo nhiệt. Bởi vì đêm trước kỳ nghỉ hè, tất cả học sinh đều đã kết thúc kỳ thi, vui vẻ thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà. Mà hiện tại, nơi này quá mức vắng vẻ, dường như ngay cả hồn ma cũng lười đi lại. Học sinh không đến trường, chỉ có các giáo sư và thành viên Hội Phượng Hoàng ở Hogwarts. Hermione kéo hành lý xuyên qua hành lang, bước lên bậc cầu thang, đi thẳng lên lầu tám.
“Trò Granger, mời ngồi.” Trong phòng Hiệu trưởng, giáo sư Dumbledore biến ra một cái ghế. Cụ đang ngồi sau bàn làm việc, bộ khí cụ bằng bạc trên bàn không ngừng tỏa ra những làn sương trắng. Mà bên kia, giáo sư Độc dược trưng ra bộ mặt nghiêm nghị, hai tay khoanh trước ngực. Vẻ mặt của hai người nghiêm trọng hơn bình thường rất nhiều.
“Cảm ơn giáo sư.” Hermione trả lời. Cô nàng đưa mắt nhìn xung quanh, giọng điệu trở nên thận trọng, “Con tưởng là không chỉ có mình con.” Những thành viên khác của Hội Phượng Hoàng đâu? Hơn nữa vì sao giáo sư Snape lại có mặt ở đây? Dù thế nào thì ông ta cũng từng là Tử Thần Thực Tử?
Giáo sư Dumbledore không lập tức trả lời. Tầm mắt cụ rơi xuống chiếc rương nhỏ trên tay Hermione: “Ta thấy trò mang theo cả hành lý. Ta có thể cho rằng đây là một dấu hiệu trò sẽ ở lại Hogwarts một thời gian không?”
“Vâng.” Hermione đặt rương hành lý xuống, ngồi xuống ghế. Vì để chặn trước những lời khuyên bảo, cô nàng dứt khoát nói tiếp: “Con khuyên ba má nên đi du lịch khắp thế giới, họ đã rời đi.” Nếu không phải cô nàng còn chưa trưởng thành, thật muốn ếm hai thần chú Lú lẫn, như vậy sẽ không phải lo lắng chuyện sau này nữa.
“Xem ra đề nghị của ta trúng mong muốn của trò rồi.” Giáo sư Dumbledore nói, trên mặt thoáng lóe lên sự kinh ngạc, sau đó cười khổ. “Ta gọi trò đến Hogwarts chỉ để đề phòng trước hành động của Tử Thần Thực Tử mà thôi. Bọn chúng đã lên kế hoạch bắt cóc trò.”
Tin tức này không khiến người khác kinh ngạc. Hai thân phận giả của Voldemort là Giáo sư Rold và Tom rất thân thiết với Harry và cô nàng. Giờ Harry mất tích, hiển nhiên đối tượng còn lại chỉ có một. “Nói thật, con tưởng bọn chúng đã nghĩ đến việc này sớm hơn.” Hermione chua cay nói, đầu óc xoay chuyển rất nhanh. Tin tức này của cụ Dumbledore hẳn là đến từ giáo sư Snape đi? Nói cách khác, giáo sư Snape là gián điệp của Hội Phượng Hoàng? Như vậy thì có thể giải thích được, vì sao sau khi cô nàng nhận được một bức thư nhờ đến trợ giúp Hội Phượng Hoàng, khi đến lại chỉ gặp Hiệu trưởng và giáo sư Độc dược.
“Xem ra trò đã biết.” Giáo sư Dumbledore nghiền ngẫm Hermione qua cặp kính nửa vầng trăng. Mà giáo sư Snape vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, nhưng vẻ mặt của ông như thể lần đầu tiên biết Hermione vậy.
“Con nghĩ con không biết sớm hơn thầy bao nhiêu, thưa giáo sư.” Giọng điệu của Hermione vẫn tiếp tục khiến người ta kinh ngạc. Cô nàng mang theo mong đợi biết rõ mọi chuyện mà tới, hơn nữa còn muốn giáo sư Dumbledore tin tưởng mình, cho nên cô nàng không thể để ấn tượng về mình của hai vị giáo sư dừng lại ở một học sinh được, ít nhất ấn tượng cũng phải là một người trưởng thành. Vẻ mặt của Hermione rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa, hơn nữa còn cố ý bày tỏ mình có hiểu biết gì đó về cục diện hiện tại.
“Vậy là trò đã gặp Voldemort chân chính?” Giáo sư Dumbledore đặt bai bàn tay úp xuống bàn, ánh mắt nghiêm túc. “Hơn nữa…” Cụ hơi dừng lại, “…còn ở trường học?”
“Trong vũ hội của cuộc thi Tam Pháp Thuật? Hay là ở thư viện?” Hermione hỏi ngược lại. Lời của cụ Dumbledore khiến cô nàng có một suy đoán, rằng có lẽ cho đến giờ Hội Phượng Hoàng vẫn chưa hiểu được ý đồ thật sự của Voldemort hay Tử Thần Thực Tử? Chú Sirius nói chuyện với cô luôn rất thận trọng, phải chăng là đến để xác nhận?
Snape há miệng, nhưng cuối cùng không có hỏi ra. Thư viện? Y liếc mắt nhìn cụ Dumbledore, cụ đang im lặng trầm tư.
Lúc này tâm trạng của cụ Dumbledore rất phức tạp. Những chuyện mà Hermione biết có khả năng còn nhiều hơn bọn cụ, những gì bọn cụ biết rất có khả năng khác xa thực tế. Mà là một học sinh mới kết thúc năm thứ năm ở Hogwarts, Bế Quan Bí Thuật của Hermione lại tinh thông hơn ở độ tuổi của cô bé rất nhiều. Thêm vào đó, dựa theo những gì thủ lĩnh Người Cá nói, thì Voldemort dường như có chút thật lòng quan tâm tới cô bé. Hermione rất có thể là Muggle đầu tiên làm được điều ấy, cụ không biết mình nên mừng hay nên lo cho cô bé.
Với tình hình này, phương pháp cụ dùng rất có khả năng để lộ sơ hở. Không nói dối, nhưng cũng không nói thật. Cụ Dumbledore rất muốn thở dài, nhưng lại cố kiềm chế. Cụ vừa nói suy đoán mới nhất của mình cho người hiểu chuyện nhất, mà người kia lại để lộ sự tức giận. Đúng là đến bây giờ cụ chưa có chứng cứ chứng minh trước kia Voldemort thực sự phân tách linh hồn, mà Harry rất có thể chính là một Trường Sinh Linh Giá; Nói cách khác, nếu điều này là sự thật thì để có thể tiêu diệt được Voldemort, Cậu Bé Sống Sót sẽ trở thành người nhất định phải chết; Nhưng nếu vậy, lý do bảo vệ con trai của Lily khiến Snape mạo hiểm sinh mệnh để làm gián điệp cho Hội Phượng Hoàng, từ phương diện nào đấy, đã không còn chính đáng nữa, mà vì mục tiêu lớn lao hơn cũng không thể cứu vãn được.
Có lẽ Aberforth nói đúng, cụ là một người ích kỷ. Nghĩ đến em gái Ariana, hành động mà cụ Dumbledore muốn kiềm chế không chỉ còn là thở dài nữa. Cụ Dumbledore tháo mắt kính xuống, cúi đầu lau đôi mắt hơi ướt. “Như vậy thì ta không cần phải nhắc lại những chuyện trước kia nữa.” Cụ Dumbledore nói, giọng điệu bình tĩnh, không nghe ra có chút xúc động nào. “Lần cuối cùng trò nhìn thấy hai người đó không nhận ra có gì bất thường sao?”
Hiển nhiên hai người đó là chỉ Voldemort và Harry. Từ khi bọn họ mất tích, đã có không biết bao nhiêu người hỏi vấn đề này. Trước đây Hermione đều trả lời là không biết, mặc dù trên thực tế cô nàng đã lờ mờ đoán ra được một vài điều. Với tình thế trước mắt, xem ra cả Tử Thần Thực Tử và Hội Phượng Hoàng đều không có dấu hiệu động thủ, chuyện này càng chứng minh suy đoán của cô nàng là đúng. Không phải do người khác, là nguyên nhân xuất phát từ chính bọn họ. Có lẽ là vấn đề do phân tách linh hồn… – Hermione do dự.
Điều này chú Sirius cũng biết, hơn nữa chú còn là thành viên của Hội Phượng Hoàng, nhưng chú ấy không nói chuyện này cho cụ Dumbledore. Có điều, đây là chuyện rất quan trọng, Hermione không nghĩ ra được lý do tại sao chú Sirius lại không nói ra chuyện này; Cũng chính vì như thế, cô nàng không rõ bây giờ có phải là lúc nên nói ra hay không. Chẳng lẽ giáo sư Dumbledore không đáng tin? Hay là sau khi giáo sư biết có thể sẽ làm điều gì đó gây bất lợi cho Harry? Là ba đỡ đầu hết mực yêu thương Harry, lý do phía sau có lẽ thích hợp hơn. Nhưng vì sao giáo sư Dumbledore lại gây bất lợi cho Harry chứ?
Trong lúc cô nàng đang do dự, cụ Dumbledore đã nhận ra được điều đó. “Xem ra trò cũng có cùng nỗi băn khoăn như Sirius. Ta không thể ép Sirius nói ra, cũng không thể bắt trò làm vậy.” Ngay cả Lupin, Sirius cũng không nói, anh ta rất cẩn trọng bảo vệ bí mật của con đỡ đầu. Nếu là trước kia, anh ta tuyệt đối không cư xử như vậy, rất không
giống với tính cách của Sirius. Không biết từ lúc nào, Sirius đã không còn tin cụ vô điều kiện nữa… – Dumbledore nghĩ. Có quá nhiều chuyện khó hiểu xảy ra, đừng nói đến việc kiểm soát, ngay cả dự đoán hướng đi của tình hình hiện tại cũng đã vượt quá khả năng của cụ.
“Con xin lỗi, giáo sư.” Cuối cùng Hermione nói. Cô nàng tin tưởng phán đoán của mình, cũng tin chú Sirius là vì nghĩ cho Harry nên mới làm như vậy. “Nhưng con không cho rằng Harry bị Tử Thần Thực Tử bắt đi.”
Snape nhíu nhíu mày, muốn nói gì đó, nhưng lại lần nữa nhịn xuống. Chính y cũng bị Chúa Tể Hắc Ám đùa bỡn [tuy Chúa Tể Hắc Ám không nói ra, nhưng chuyện này không còn gì để nghi ngờ], đương nhiên không có tư cách để chỉ trích Granger dễ tin người – nếu con nhóc đó thật sự dễ tin.
“Trò tin tưởng hắn?” Cụ Dumbledore đeo kính mắt lên. Gần đây cụ rất hay nhớ lại những chuyện trước kia. Đã rất nhiều năm trôi qua, nhưng cảm giác tội lỗi vẫn còn đó, chưa từng mất đi. Có lẽ người già thường như thế. Nhưng cụ có thể đè nén được. “Tin tưởng một Chúa Tể Hắc Ám tội ác chồng chất đã hối cải, không làm chuyện xấu nữa?”
“Điều đó, dù con có thuyết phục được chính mình, cũng không thể thuyết phục được những người khác.” Hermione cười yếu ớt, “Chính xác mà nói, đây là mong ước của con. Thầy hy vọng nhìn thấy tình huống như bây giờ sao, giáo sư?” Cô nàng hỏi ngược lại.
Ánh mắt màu lam của cụ Dumbledore nhìn chằm chằm Hermione, cô nàng không hề trốn tránh mà nhìn thẳng lại. “Nếu ngay cả chính mình cũng không thuyết phục được, làm sao có thể thuyết phục được người khác? Trò đang khuyên ta nên tin vào chuyện đó sao, trò Granger?” Chiến tranh, đương nhiên cụ không muốn nhìn thấy. Cụ đã tận mắt chứng kiến chiến tranh không chỉ một lần. Thời trẻ, cụ trở nên vĩ đại nhờ chiến tranh, nhưng khi về già, cụ chỉ mong sao chiến tranh đừng xảy ra. Cụ đã chuẩn bị sẵn sàng mọi chuyện, vì mục đích lớn lao hơn, dù có phải chết cụ cũng không nề hà. Nhưng giờ cái chết cũng không thể giải quyết được bất cứ chuyện gì…
“Có lẽ nghe thật ngu ngốc, nhưng con tin tưởng Harry, cũng tin tưởng… Voldemort.” Hermione đương nhiên nhìn thấy vẻ mặt không đồng ý của thầy Snape, những từ cuối càng thêm nhấn giọng. “Chiến tranh rất vô nghĩa, cả hai bên đều không chịu nhượng bộ, kết cục sẽ chỉ càng khiến nhiều người bị cuốn vào. Đương nhiên con không có quyền phán xét, con không phải người trong cuộc, cũng không phải người bị hại. Con chỉ muốn nói, nếu có thể, tại sao chúng ta không cho Voldemort một cơ hội chứng minh? Bốn năm nay hắn không làm chuyện gì xấu mà, không phải sao?” Thật ra Hermione cũng không chắc chắn, cô nàng chỉ đánh cược vào sự chính nghĩa của Harry. Nếu như có vấn đề, chắc chắn cô nàng sẽ biết – điều đó khẳng định sẽ là lý do hai người bọn họ cãi nhau kịch liệt.
Dumbledore và Snape trao đổi ánh mắt. Những lời Hermione nói không sai, Voldemort vẫn lôi kéo lòng người, khuếch trương quyền lực như trước, nhưng thủ đoạn của hắn thật sự không có gì đáng bị chỉ trích. Hắn lừa gạt người khác thực sự quá kín kẽ, dù hai thân phận giả kia của hắn có bị bại lộ, số người phản đối hắn cũng sẽ rất ít. Hơn nữa, còn một điểm Hermione chưa có chỉ ra –cô bé rất thông minh khi để lại mặt mũi cho Hội Phượng Hoàng: tình thế hiện tại đang nghiêng về phía Tử Thần Thực Tử, phần thắng của Hội Phượng Hoàng không lớn. Nếu hai bên không cùng thống nhất về chuyện liên quan tới Muggle thì tình thế còn bất lợi hơn cho phe cụ [ai mà biết được ngoại trừ vợ chồng Lestrange, còn có Tử Thần Thực Tử nào khác thâm nhập vào thế giới Muggle hay không?].
Vấn đề này cứ thế mà bị bỏ qua. Bởi vì dù cụ Dumbledore có chịu tin tưởng thì cụ cũng không thể thuyết phục được những thành viên khác của Hội Phượng Hoàng. Bộ Pháp Thuật không hề công bố tin tức Voldemort còn sống, cho nên phần lớn dân chúng đều không biết rõ sự việc, còn sợ hãi đám Tử Thần Thực Tử đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Trên thực tế, Hội Phượng Hoàng và Tử Thần Thực Tử đã giằng co một thời gian dài, nhưng hai người kia mãi vẫn không xuất hiện, cho nên mâu thuẫn càng thêm sâu. Dù cho có nhiều khó khăn, nhưng trước hết vẫn nên hòa giải đã, không thể để tình thế trở nên tồi tệ hơn.
Cuối cùng, sau khi Hermione kéo hành lý trở về tháp Gryffindor, Snape cũng rời đi, Dumbledore đi đến trước cửa sổ, nhìn phong cảnh ngày hè bên ngoài Hogwarts. “Ta rất muốn tin.” Cụ thì thào.
Harry sẽ giải quyết được sao?
Cụ không sợ chết, nhưng cụ sợ sự thật. Harry không giống cụ. Mà chuyện này không chỉ cần dũng cảm là có thể giải quyết được.
Cụ Dumbledore trầm tư. Nhưng rất nhanh sau đó, cụ bị tiếng phành phạch liên hồi làm cho hồi phục tinh thần. Một con cú mèo giơ chân về phía cụ, bên ngoài phong bì thư là một chữ M màu vàng. Cụ Dumbledore nhìn chằm chằm chữ cái kia, là thư của Bộ Pháp Thuật!
Tác giả có lời muốn nói: Trích một đoạn ngắn nguyên tác, ta nghĩ sẽ giúp mọi người hiểu rõ ý đồ của ta.
Chương 35: Ngã Tư Vua, tập 7 – Harry Potter và Bảo Bối Tử Thần.
…Harry hiểu ra từ từ, như tuyết rơi nhè nhẹ, chuyện gì kế tiếp sẽ xảy ra.
“Con phải trở lại phải không ạ?”
“Việc đó tùy con.”
“Con được lựa chọn sao?”
“À. Có chứ,” Cụ Dumbledore mỉm cười với nó, “Con nói chúng ta đang ở Ngã Tư Vua? Thầy nghĩ nếu con quyết định không trở lại, con có thể… để coi… lên một chuyến tàu lửa.”
“Và tàu sẽ đưa con đến đâu?”
“Đi tiếp.” Cụ Dumbledore nói đơn giản.
…
“Đừng xót thương kẻ đã chết, Harry. Hãy thương xót kẻ đang sống, và trên hết, những kẻ đang sống mà không yêu thương. Trở về thì con sẽ đảm bảo được thế gian bớt đi những linh hồn tật nguyền, bớt đi những gia đình tan tác. Nếu điều đó có vẻ là mục tiêu xứng đáng đối với con, thì chúng ta tạm chia tay vào lúc này.”
Harry gật đầu và thở dài. Rời khỏi nơi này sẽ không đến nỗi khó khăn như việc đi vào rừng lúc nãy, nhưng ở đây ấm áp, sáng sủa và bình yên, và nó biết là nó sẽ quay về với đau đớn và nỗi sợ hãi phải mất mát nhiều hơn nữa. Nó đứng dậy, cụ Dumbledore cũng đứng dậy, và hai thầy trò nhìn vào mặt nhau một lúc lâu.
“Xin thầy nói cho con biết điều cuối cùng.” Harry nói, “Chuyện này có thực không? Hay chuyện này chỉ xảy ra bên trong đầu con?”
Cụ Dumbledore tươi cười với nó, và giọng của cụ vang to và khỏe trong tai Harry cho dù lớp sương mù sáng rực đang trùm xuống lần nữa, xóa mờ hình bóng cụ.
“Dĩ nhiên là chuyện xảy ra bên trong đầu con, Harry à, nhưng mắc gì điều đó lại có nghĩa là chuyện này không thực?”
Chương truyện này cho ta vô số cảm hứng, mọi người có nhận ra không? [Từ khóa: lựa chọn, đi tiếp, thương xót, yêu thương, chuyện xảy ra trong đầy mắc gì lại không thật][phát hiện ta thật không đứng đắn]
P/s: Chương sau Harry sẽ xuất hiện