Tháng ba chậm rãi chuyển sang tháng tư. Trong khoảng thời gian này, các giáo sư và Hermione không ngừng nhắc nhở Harry, kỳ thi O.W.Ls sắp đến. Học sinh năm thứ năm và năm thứ bảy phải chịu rất nhiều áp lực, thuốc an thần của bà Pomfrey sắp không đủ bán. Mà sau ngày nghỉ lễ Phục Sinh, tinh thần của các học sinh ở hai cấp học này càng tệ hơn.
Cũng là một học sinh năm thứ năm, Harry cảm thấy chắc chắn trước kia nó sẽ không có được sự bình tĩnh như bây giờ. Ây, được rồi, không thể so sánh như thế được – nó đã qua năm thứ năm một lần, càng không phải nhắc đến những lớp học bổ túc về đủ mọi thứ của Voldemort. Mà trong trận đấu vào tháng ba của mùa giải Quidditch, nó đã dẫn dắt đội Gryffindor thắng đội Hufflepuff, trên cơ bản cúp Quidditch năm nay chắc chắn đã về tay. Duy nhất vấn đề là, trong ba tháng ngắn ngủi, giáo sư Slughorn đã tổ chức gặp mặt câu lạc bộ Slug đến bốn lần, Harry đều không trốn được – bởi vì hiện tại thầy ấy rất có hứng thú với Harry và giáo sư Gaunt [hiển nhiên thầy ấy còn chưa biết giáo sư Gaunt chính là học sinh mà thầy ấy từng thích nhất].
Mọi chuyện đều diễn ra hết sức bình thường. Tóm lại là, Harry có nhiều thời gian và tâm trí nghiên cứu nghề nghiệp tương lai của nó hơn. Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ Phục Sinh, nó ở trong văn phòng giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, lật hết quyển hướng dẫn này đến tờ rơi quảng cáo kia.
“Thôi đi, Kẻ Được Chọn muốn làm gì cũng không thành vấn đề.” Voldemort vừa đi vào, thấy Harry đã ném ra một tá giấy da dê với tờ rơi, không khỏi nhíu mày. “Em còn lựa chọn cái gì nữa?”
“Đúng nha. Chủ tịch Đoàn Kỵ Sĩ đã nói như vậy rồi, có phải em nên cảm kích đến khóc rống lên không?” Harry nghe thấy giọng điệu thờ ơ của hắn, cũng không quá để tâm mà cãi lại. Nó thuận tay ném quyển ‘Đạt được thành công ở Vụ Rủi ro và Tai nạn pháp thuật’ sang một bên, nhắm mắt lại, duỗi thẳng chân ra. “Vấn đề ở chỗ em không nghĩ ra mình muốn làm gì cả.” Không có một công việc khiến nó cảm thấy hứng thú!
“Cho nên em liền biến văn phòng của ta thành bãi chiến trường?” Voldemort buồn cười nói. Hắn lướt trên đám sách báo tờ rơi ngổn ngang dưới sàn, nhẹ nhàng đáp xuống bàn làm việc, nhìn Harry đang ngồi trên ghế của hắn. “Ta có thể cho em một vài gợi ý, trở thành tuyển thủ Quidditch thì thế nào?” Tuy rằng hắn không cho rằng đây là một công việc hay, cũng chẳng có chút xíu thú vị nào cả.
“Lại tiếp tục chơi, có lẽ em chỉ có thể tìm cách làm sao có thể phá được kỷ lục bắt trái Snitch vàng trong vòng nửa giây mà thôi. Hơn nữa, phân cao thấp với chính mình thật nhàm chán.” Harry vẫn nhắm mắt. “Tiếc là tiệm Borgin Burke không có tuyển người, nếu không em có thể thử khả năng dẻo miệng như anh.”
“Hử?” Voldemort hơi nhíu mày, sau đó lập tức cười phá lên: “Việc này e rằng hết cách rồi, dù miệng lưỡi em có dẻo như kẹo thì cũng không còn đồ vật quý giá nào chờ em đi thuyết phục người ta bán đi nữa.” Năm đó vì hắn có việc cần làm, cho nên mới làm ở nơi đó. Hơn nữa có nơi nào có vật quý giá hơn Phòng Chứa Bí Mật của hắn nữa sao? Có lẽ còn Sở Bảo Mật, nhưng trong đó tốt xấu lẫn lộn, ai biết đâu được.
Harry như muốn trút giận, vung chân đá hắn một cái. “Sở Thần Sáng giờ cũng không có chút hấp dẫn nào – phải làm việc dưới trướng của Barty Crouch con!”
“Nếu em muốn, ta có thể lập tức tặng chức vị Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật cho em.” Voldemort tránh đi, cười khẽ trả lời.
Cuối cùng Harry cũng mở mắt. “Đừng có nói chuyện này dễ dàng như vậy! Tuy em biết anh thừa sức làm được, nhưng anh cũng không cần nhắc nhở em thế đâu! Hơn nữa, em không có hứng thú…”
“Được rồi, ta xin lỗi.” Voldemort nhún nhường. Tính cách cậu bé của hắn vẫn hệt như trước, một sư tử đầy chính nghĩa. Hắn cười thành tiếng.
“Anh lại nghĩ ra cái gì vậy?” Harry nghi hoặc nhìn hắn.
“Không có gì.” Voldemort lập tức nói, khom người hôn lên miệng Harry một cái. “Ta chỉ nghĩ, dù em muốn làm gì cũng có ta ở bên.”
Nói thế tức là dù nó muốn làm Chúa Tể Hắc Ám cũng không có vấn đề gì sao? Harry tức giận nghĩ. Nó vươn tay ôm lấy cổ đối phương, nụ hôn dần nóng bỏng.
*
Chiều thứ hai, sau bữa trưa, Harry đi vào văn phòng giáo sư McGonagall. Tất cả học sinh năm thứ năm đều phải tham dự buổi hướng nghiệp với Chủ nhiệm nhà mình, giáo sư Chủ nhiệm nhà sẽ từ nghề nghiệp bọn họ muốn làm trong tương lai mà tư vấn chương trình học cao cấp vào năm thứ sáu.
“Ta nghĩ trò không cần ta phải hướng dẫn gì thêm, trò Potter.” Giáo sư McGonagall lập tức vào thẳng vấn đề ngay khi Harry vừa ngồi xuống ghế. “Thành tích học tập tất cả các môn của trò đều xuất sắc, ta không thể không nói, thành tích như vậy muốn làm nghề gì đều không thành vấn đề. Nhất là…” Bà dừng lại, vẻ mặt nghiêm nghị cùng búi tóc cao khiến bà càng thêm phần nghiêm khắc.
Harry có thể đoán được giáo sư Chủ nhiệm nhà nó muốn nói gì. Chắc chắn giáo sư McGonagall đã biết chuyện của Voldemort, mà nếu đã như vậy chắc chắn tâm lý của bà sẽ theo hai hướng: lo lắng, hoặc hoài nghi. Thế cục hiện tại đã xác định, không thể nghi ngờ tâm lý của bà hẳn là theo hướng trước nhiều hơn. “Thật ra con không biết mình muốn làm gì. Giống như cái gì cần có đều có hết cả rồi.” Nó luôn luôn chỉ có một mục tiêu, nay mục tiêu đó đã thực hiện được, nó liền như rơi vào trạng thái mất phương hướng.
Giáo sư McGonagall cẩn thận quan sát vẻ mặt của Harry. Sau đó giọng điệu của bà mềm mỏng hơn, “Giáo sư Dumbledore nói với ta, dù trò có muốn làm gì, ta cũng không cần ngạc nhiên. Ông ấy cũng nói, nếu như trò chưa quyết định được, vậy thì càng tốt.”
Harry nghe đến tên giáo sư Dumbledore liền lấy lại tinh thần. Nhưng cái gì gọi chưa quyết định được thì càng tốt? Nó không hiểu.
“Ta cũng chỉ nghe ông ấy lẩm bẩm, cái gì đại loại như không giống.” Giáo sư McGonagall thấy vẻ mặt của Harry liền giải thích, có điều chính bà cũng không hiểu rõ.
Harry gật đầu. Có lẽ sau này nó sẽ hiểu ra, còn việc quan trọng bây giờ là quyết định việc nó muốn làm sau này đã. “Vậy giáo sư, cô có gợi ý gì không ạ? Có lẽ con có thể tham khảo.” Kỳ thật trong lòng nó đã có ý tưởng, nhưng nó không nói
ra với bất kỳ ai, bởi vì chính nó cũng không biết đó có phải là lựa chọn tốt nhất hay không.
“Đúng là ta có một đề nghị, nhưng ta cho rằng hẳn là trò đã từng nghĩ tới.” Giáo sư McGonagall nói ngắn gọn, “Ở lại trường!”
Harry ngây người, đây cũng chính là ý tưởng của nó.
“Đương nhiên, ý của ta không phải là muốn trò ở lại Hogwarts để trông chừng Vol… Voldemort.” Giáo sư McGonagall nói rất nhanh, nhưng khi nhắc đến cái tên kia vẫn hơi khựng lại một chút. “Nói thật, ta chưa từng thấy ai dạy Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám tốt như hắn. Có lẽ cũng nhờ vào kinh nghiệm cá nhân của hắn – không một ai hiểu về nghệ thuật hắc ám sâu hơn hắn. Nhưng ta nghĩ, nếu có trò ở bên cạnh, chương trình học môn này chắc chắn sẽ càng chính quy hơn.” Nói xong lời cuối cùng, bà mím chặt môi.
Harry không ngờ nó được đánh giá cao như vậy [lời này từ do chính miệng giáo sư McGonagall nói ra càng có ý nghĩa hơn], không khỏi có chút kinh ngạc. “Vì sao cô không nói với giáo sư Dumbledore?” Nó hỏi, “Giáo sư Dumbledore khẳng định cũng rất tài giỏi, thậm chí thầy ấy còn từng đánh bại cả Grin…” Harry nói được một nửa chợt nhớ ra, chuyện của nửa thế kỳ trước nó hoàn toàn không biết sự thật đằng sau, ít nhất từ trong trí nhớ của Voldemort, Grindewald đã hai lần muốn bảo vệ cụ Dumbledore, vì thế vội vàng sửa miệng. “Ừm, cô cũng biết đấy, giáo sư McGonagall.”
“Ta đã từng đề nghị, nhưng giáo sư Dumbledore nói ông ấy đã già, những chuyện thế này nên giao cho người trẻ tuổi làm.” Giáo sư McGonagall không chút cảm xúc trả lời. Từ giọng điệu của bà có thể nhận ra được, bà rất không hài lòng với câu trả lời này của giáo sư Dumblerdore. Sau lại sợ Harry hiểu lầm bà khinh thường nó, vội vàng nói thêm: “Không ai thích hợp với vị trí này hơn trò, trò Potter.”
“Con hiểu. Cảm ơn cô, giáo sư.” Harry gật đầu. Thầy Dumbledore hẳn là tin tưởng vào năng lực của nó, cũng muốn nó ở lại bên cạnh Voldemort để kiềm chế hắn. Nhưng ai mới là người bị kiềm chế còn chưa biết được đâu… Cũng giống như chuyện giữa hiệu trưởng và Grindelwald, một người không thể đối mặt với quá khứ, một người lại liều chết giữ lấy quá khứ.
Có lẽ buổi hướng nghiệp này mà buổi mất ít thời gian nhất. “Đúng rồi, giáo sư.” Lúc đứng dậy, Harry chợt nhớ ra một chuyện,“Con đã trình đơn lên Cục sát hạch Pháp sư và Phù thủy, chuẩn bị tham dự kỳ thi O.W.Ls và N.E.W.Ts cùng một lúc. Có lẽ vài ngày nữa sẽ thông báo kết quả xét duyệt, con nghĩ mình nên báo trước với cô một tiếng.”
Giáo sư McGonagall đang cúi đầu sửa sang lại tài liệu trên bàn, nghe vậy liền ngẩng đầu lên. “Chuyện này có chút bất ngờ, nhưng cũng không có gì quá kinh ngạc. Voldemort xin chữ ký các giáo sư cho trò sao?” Bà thở dài nói, rồi cũng không đợi Harry trả lời liền nói tiếp: “Làm tốt lắm, trò Potter.”
Những ngày kế tiếp là những ngày ôn thi căng thẳng. Sang tháng năm, đội Quidditch Gryffindor thắng đội Quidditch Ravenclaw, đạt được chiến tích ba trận toàn thắng, cúp Quidditch đã về tay. Mà đến tháng sáu, thời tiết trở nên sáng sủa thư thái hơn, đồng thời kỳ thi cũng đã đến gần.
“Harry, sao mình cảm thấy bồ tham dự đồng thời hai kỳ thi mà còn thư thái hơn bất kỳ học sinh năm thứ năm hay năm thứ bảy nào vậy?” Hermione thấy Harry không một chút căng thẳng, không nhịn được hỏi. Có điều, vừa dứt lời, cô nàng liền chán nản ôm trán mình than: “Haizz, bồ đương nhiên không giống bọn họ!”
“Mình được thông qua rồi.” Harry không để ý cô nàng than thở. “Thế này rất tốt, ít nhất thì tốt hơn so với đề nghị mở hai kỳ thi riêng cho mình của Voldemort.”
Hermione thật hết cách. Hai người bọn nó đang ăn tối trong Đại Sảnh Đường, chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy Voldemort trên bàn giáo sư. “Hai người các bồ!” Cô nàng gầm nhẹ. Lần nào cũng khiến cô nàng muốn điên lên!
Đúng lúc này, phía cửa Đại Sảnh Đường vang lên tiếng ồn ào.
“Đường đi rất thuận lợi! Không có bất cứ vấn đề gì!” Một giọng nói nghe già nua nhưng rất mạnh mẽ truyền vào, tất cả mọi người đều nhìn ra phía cửa. Một đám Pháp sư đang đi vào trong Đại Sảnh Đường, đi đầu là một nữ Pháp sư có vẻ lớn tuổi. “Ta rất muốn gặp cậu bé đã trình đơn kia!”
Harry nhận ra bà – bà chính là giáo sư Marchbanks. Về cậu bé mà bà nói đến… Harry cúi đầu, giả bộ như đột nhiên cảm thấy hứng thú với món pudding trên bàn. Chuyện này không nằm trong dự kiến của nó, nó thực sự hy vọng giáo sư Marchbanks quên chuyện này đi, ít nhất tạm thời quên vào lúc này. Không thì Voldemort chắc chắn sẽ nói với nó, hiệu quả phương pháp của hai người bọn nó kỳ thật không khác nhau lắm, dù sao kết quả cũng là tất cả mọi người đều biết.
Thế nhưng Merlin hiển nhiên là không nghe được lời cầu nguyện của nó. Bởi vì một giọng nói run run vang lên, “Hiển nhiên là rất dễ nhận ra. Harry Potter! Ta nghĩ đồng thời tham dự hai kỳ thi đối với cậu bé ấy chắc chắn là không thành vấn đề. Nhật Báo Tiên Tri nói cậu bé ấy có thể dùng một câu thần chú pháp lực cực lớn mà trước giờ chưa ai từng nhìn thấy!” Người này là giáo sư Tofty.
Nhóm người này chính là quan viên Cục sát hạch Pháp sư và Phù thủy phái tới. Có điều lúc này không một người chú ý đến bọn họ, mà tất cả đều quay đầu nhìn chằm chằm Harry. Giọng nói của giáo sư Marchbanks không hề nhỏ, thêm lời khẳng định của giáo sư Tofty nữa, rất nhanh sau đó một truyền mười, mười truyền trăm. Chuyện này thực khiến người ta sửng sốt… Harry muốn tham dự hai kỳ thi cùng lúc sao?
Harry bị nhắc tới lúc này đang quay đầu sang một bên, đúng lúc nhìn thấy Voldemort trên bàn giáo sư đang cười đắc ý. Được rồi, kết quả quả nhiên vẫn giống nhau!