Tác giả có lời muốn nói:
Tiền truyện
Thằng nhãi kia thực sự không thể học hành cho tốt Bế Quan Bí Thuật được sao?
Voldemort một lần nữa giết Harry thất bại, lại xuất hiện ở thời gian mười mấy năm trước. Truyện miêu tả thông qua cái nhìn của Chúa Tể Voldemort, có thể sẽ thiên về phe Hắc Ám.
*
Một bóng đen lướt nhanh trong bóng tối. Bầu trời không trăng, vài vì sao thưa thớt không đủ soi tỏ. Cái bóng kia mang vẻ lợt lạt, thậm chí bóng đen của nó còn nhìn thấy rõ hơn cả thực thể. Nhìn như một làn khói, lại có cảm giác như một giọt mực loang ra giữa hồ nước trong vắt. Nhưng nếu là khói hay là mực, chúng sẽ đều dần tan biến, không thể nào tồn tại một thời gian dài, lại có thể tự biến thành các hình dáng khác nhau như vậy được, càng không cần nói đến chuyện nó còn đang lao chính xác về phía mục tiêu là hang động bên bờ biển kia.
Voldemort như một trận gió lướt qua biển cả đang cuồn cuộn sóng – không đúng, lúc này hắn chính là một trận gió, một trận gió không có hình dáng rõ ràng. Hắn cực kỳ phẫn nộ trước tình huống hắn không hiểu ra sao này, phẫn nộ đến nỗi muốn đánh nát đầu óc hắn – xin lỗi, lúc này hắn cũng không có đầu. Nghĩ đến đây, lửa giận của hắn càng thêm ngùn ngụt.
Vì sao chứ? Chẳng lẽ hắn không bao giờ có thể phá vỡ được lời Tiên tri chết tiệt kia sao?
Làn khói đen lướt qua mặt biển, những cuộn sóng giống như gặp phải lực cản vô hình nào đó, ngừng lại giữa không trung rồi rơi xuống mặt biển. Làn khói kia đột nhiên biến đổi hình dạng, trở nên mảnh dài, nếu như không chú ý chắc chắn sẽ không thể nhìn thấy nó đang chui qua khe núi nhỏ hẹp, xuyên qua lớp đá, đi tới nơi muốn tới.
Nơi này rất rộng. Có một cái chậu đá phát ra ánh sáng màu xanh lá cây nhạt, trông vô cùng đáng sợ khi xung quanh toàn là bóng tối. Ánh sáng leo lét từ nguồn sáng duy nhất ấy chiếu ra hòn đảo nhỏ chứa chậu đá cùng với hồ nước đen ngòm xung quanh. Mà dưới hồ nước kia hình như có thứ gì đó màu trắng nhợt đang nhẹ trôi.
Làn khói đen đáp xuống cạnh chậu đá, mờ ảo bao phủ lấy nó. Chậu đá màu xám trắng, thứ phát ra ánh sáng màu xanh ngọc là chất lỏng được chứa bên trong, dường như còn có thể nhìn thấy vật gì đó dưới đáy nữa. Làn khói đen cúi xuống – nếu như thật sự nó có thể làm được động tác có độ khó cao này – chạm vào thứ chất lỏng đã bắt đầu gợn lên.
Đương nhiên, thứ chất lỏng bên trong không bắn ra ngoài, mà làn khói đen kia cũng không xuyên qua được bề mặt chất lỏng. Hắn không có thực thể, muốn triệu hồi mặt dây chuyền từ cạm bẫy cho chính hắn thiết kế là chuyện không thể. Nhưng cho dù đã sớm đoán được chuyện này, Voldemort cũng vẫn cảm thấy vô cùng căm tức – hệ thống phòng hộ của hắn đã không chút sơ hở như vậy, vậy thì trước kia rốt cuộc là kẻ nào đã đến đây mang mặt dây chuyền Trường Sinh Linh Giá của hắn đi?
Mặt hồ vây xung quanh vốn đang tĩnh lặng đột nhiên gợn sóng. Vô số tiếng động của những thứ gì đó vừa ngoi lên khỏi mặt nước, tiếng nước nhỏ xuống vang vọng trong không gian yên tĩnh, giống như có rất nhiều con quái vật nào đó đang tiến đến đây. Làn khói đen từ bên cạnh chậu đá tản ra, tựa như bóng dáng một người đang đứng thẳng.
Ánh sáng màu lục không còn thứ gì chắn, chiếu rọi đám quái vật đang bò lên hòn đảo, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy rõ hình dáng chúng – làn da bị ngâm nước quá lâu đến trắng bệch, phù thũng. Những người hoặc thiếu cánh tay, hoặc què chân, hoặc tròng mắt chỉ có màu trắng lồi ra bên ngoài. Những cánh tay, cẳng chân bị đứt rời không có biến mất mà nhảy nhót theo sau những cơ thể khiếm khuyết, phát ra dủ loại âm thanh chứng tỏ chúng vẫn rất mạnh mẽ. Cùng với động tác của chúng, mùi hôi thối tanh tưởi chậm rãi lan ra trong không khí. Nhưng dĩ nhiên bản thân đám xác kia không ngửi thấy, mà làn khói đen kia tựa như cũng không cảm nhận được.
Nếu là người khác, sợ là đã bị dọa đến ngất xỉu. Hòn đảo này không lớn, đám Âm Thi lũ lượt bò lên, chỉ còn lại khoảng trống chỗ cái chậu đá giữa hòn đảo, nhưng làn khói đen kia vẫn đứng bất động tại chỗ. Hắn không nói gì – hắn không thể nói – mà dù có nói được, đám Âm Thi kia cũng không thể nghe. Dáng vẻ như một vị Chúa Tể, lạnh lùng, kiêu ngạo, tựa như hòa làm một với bóng tối xung quanh.
Đám Âm Thi đột nhiên dừng lại. Tựa như chúng đã nhận ra được hơi thở âm trầm đáng sợ trong không khí, xô nhau lui về phía sau. Cảnh tượng này nhìn có chút buồn cười, đám Âm Thi hối hả bò ngược về hồ giống như lúc chúng ngoi lên vậy. Chúng dừng bên mép hồ, làm tư thế cúi đầu. Tư thế kia hiển nhiên là thần phục chủ nhân – vị kia chính là người đã biến chúng từ thi thể vô tri thành Âm Thi, rồi đưa chúng đến đây bảo vệ thứ đồ nào đó.
Làn khói đen vẫn đứng bất động ở đó, không chút động tĩnh. Voldemort vẫn có thể áp chế được Âm Thi, chuyện này đã không còn gì nghi ngờ, nhưng hắn vẫn không thích tiếp xúc với những thứ đó. Nếu không phải hắn không có thân thể, không thể rút đũa phép ra, đám Âm Thi kia ngay cả tro cốt cũng không còn. Ngay cả hiện tại, hắn rất muốn tẩy sạch nước bắn lên đảo, nhưng hắn chỉ có thể nhíu mày, hắn không làm được.
Potter chết tiệt!
Voldemort vất vả lắm mới ngăn mình không bước chân theo thói quen. Dù lúc này hắn chỉ là sương khói, nhưng tính tình của hắn vẫn không chút thay đổi. Mọi chuyện đã không thể làm khác được… Hắn trở lại quá khứ! Khẳng định là đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào đó… Là do Potter? Hay là Hogwarts? Dù nguyên nhân là gì, giữa hắn và thằng nhãi sống sót kia, Merlin dường như ưu ái thằng nhãi hơn. Bởi vậy lúc này, hắn vẫn ở thế yếu?
Đúng vậy, không sai, thế yếu. Voldemort nghiến răng nghiến lợi nghĩ. Dù có quay lại quá khứ cũng vẫn như thế! Hắn đã dùng chính cái chết của mình để chế tạo Trường Sinh Linh Giá cho Kẻ Được Chọn! Chuyện hắn muốn làm là ngược lại mới đúng! Hắn có thể cảm nhận được, một linh hồn không phải của hắn đang ở bên trong hắn, không chút động tĩnh, tựa như đang ngủ say.
Hừ, đương nhiên, linh hồn yếu ớt đó còn kém xa một phần bảy, không, một phần tám linh hồn của hắn! Voldemort khinh miệt nghĩ. Suy nghĩ này khiến hắn dễ chịu hơn một chút, hắn bắt đầu suy tính đến chuyện vùng dậy như thế nào.
Có điều, bây giờ hắn không hề hay biết, tình thế lúc này chỉ là tạm thời.
Làn khói đen di động, lần nữa chiếm lấy không gian bên cạnh chậu đá. Thứ chất lỏng màu xanh lục lần nữa gợn sóng, bắn lên như những con cá nhảy lên khỏi mặt nước, tựa như đang reo mừng.
Nếu Trường Sinh Linh Giá đã bị chứng minh là không có tác dụng gì, hắn sẽ không tiếp tục đi theo vết xe đổ nữa, mà tìm phương án khác; Ở trận quyết chiến cuối cùng kia, hắn đã thấy rõ biểu hiện của từng người. Hội Phượng Hoàng đương nhiên đáng chết, nhưng đám Tử Thần Thực
Tử có gan phản bội hắn càng đáng chết hơn; Còn về chuyện bất tử, hắn nhất định sẽ tìm được một phương án tốt hơn.
Đương nhiên, việc trước tiên là hắn phải có được một thân thể mới đã. Hắn không quan trọng hình dáng, chỉ cần một thực thể có thể cầm đũa phép của chính mình là được.
Lại dựa vào Pettigrew, hiển nhiên là không thể nào… Hừ, thứ nhát gan, ý chí không kiên định, từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy! Voldemort hắn ban cho y bàn tay vàng, không phải bởi hắn nhân từ, mà bởi vì hắn hoài nghi. Peter tuyệt đối sẽ không về hoàn toàn phe Hội Phượng Hoàng hay là Tử Thần Thực Tử, lựa chọn của y mãi mãi chỉ có phía mang lại lợi ích cho y. Loại người này vô cùng ích kỷ. Mà Voldemort luôn tin tưởng, nhân từ với kẻ địch chẳng khác nào tàn nhẫn với chính mình.
Sự thật chứng minh, hắn đoán đúng. Peter tha cho thằng nhãi nhà Potter, cái giá lớn đổi lại là chính sinh mạng của y. Thế nhưng so với việc y bán đứng vợ chồng Potter cũng coi như là quả báo.
Quả báo…
Nếu không phải tình huống không cho phép, Voldemort thật muốn cười lạnh. Có lẽ là do tác dụng phụ của việc phân cắt linh hồn, hoặc cũng có thể là sự chối bỏ bản năng đối với những việc mình làm trước kia, dù thế nào thì trước giờ hắn chưa bao giờ suy xét xem những việc hắn làm trước kia là sai hay đúng. Trong suy nghĩ của hắn, chuyện có sức thuyết phục nhất là hiện tại hắn có thể làm gì, tương lai có thể làm được những gì. Chính vì ham muốn trở nên thật hùng mạnh, hắn có thể cho nhiều người trở thành thuộc hạ của mình, lại không để cho bất kỳ có thể nắm giữ được suy nghĩ và hành động của hắn. Dù trên tay có dính đầy máu tươi, hắn cũng chưa từng có suy nghĩ sẽ quay đầu.
Có lẽ đúng là con người phải trả giá cho những việc mình làm, dù ít hay nhiều. Tỷ như hiện tại, hắn vì một lần nữa lựa chọn giết Harry Potter mà phải trả giá bằng thân thể của mình. Không có thực thể, pháp lực yếu ớt, phải sống bám vào cơ thể khác quả thực là cơn ác mộng khiến hắn cả đời không muốn nhớ lại. Dĩ nhiên lần này hắn đã có dự phòng, lệnh cho đám Lestrange chuẩn bị một vài thứ cho hắn – rốt cuộc chỉ có họ là tuyệt đối trung thành với hắn. À, còn cả Barty Crouch con nữa. Bọn họ sẽ được nhận phần thưởng xứng đáng cho sự trung thành đó.
Rốt cuộc Kẻ Được Chọn có năng lực như lời Tiên tri nói, hay bởi vì hắn thà giết lầm còn hơn bỏ sót tạo thành cục diện này, bây giờ truy xét cũng chẳng có ý nghĩa gì. Sự thật tàn khốc đã chứng minh, hắn lại một lần nữa thất bại. Việc cần làm chỉ có một, đó là không giẫm lên vết xe đổ lần nữa. Voldemort vô cùng không thoải mái khi dùng từ này nói về quá khứ của mình, nhưng hắn không thể không thừa nhận, chắc chắn hắn đã hết lần này đến lần khác sơ xuất ở đâu đó, bằng không sự việc tuyệt đối không ở tình huống như hiện tại.
*
Một ngày sau.
Ba người mặc áo choàng dài đội mũ trùm xuất hiện trên vách núi. Nếu có thể nhìn được vẻ mặt của họ, sẽ phát hiện cả ba đều đang vô cùng nghi hoặc. Bọn họ tản ra, kiểm tra một vòng nơi mới tới, cuối cùng lần nữa tụ lại.
“Hình như đúng là nơi này.” Một giọng nói ồm ồm vang lên. Người vừa lên tiếng hiển nhiên là nam, thân hình thấp bé.
“Có vẻ như mọi chuyện đều ổn.” Một giọng nam khác vang lên.
“Không có người, cũng không bị theo dõi.” Giọng nói thứ ba là giọng nữ the thé, nghe vô cùng phấn khích. “Tuy chúng ta không rõ Chúa Tể Hắc Ám muốn làm gì, nhưng tuyệt đối không được phụ sự tín nhiệm của Chúa Tể Hắc Ám!”
“Đúng vậy.” Giọng nam đầu tiên tán đồng. Sau đó lại do dự nói: “Nghe nói thằng nhãi nhà Potter chưa chết?” Bọn họ biết Chúa Tể Hắc Ám tự mình ra tay là muốn tự tay tiêu diệt mối nguy hiểm kia. Bọn họ không biết về lời Tiên tri, chỉ biết rằng gia đình Potter chắc chắn phải chết.
“Chúa Tể Hắc Ám nói để mặc nó.” Giọng nói thứ hai nghe có chút không được kiên định, “Đó không phải là chuyện chúng ta nên quan tâm.”
Hai người kia không nói gì nữa.
“Được rồi, hôm nay chúng ta đến đây không phải để thảo luận về thằng nhãi làm người ta mất hứng đó.” Giọng nữ lại vang lên, sự kích động vẫn chưa tan. “Mau tìm vị trí kia rồi đặt đồ xuống.”
“Đúng thế.” Hai người đàn ông đồng thời đáp.
Cảnh tượng sau đó, nếu như có Muggle nào nhìn thấy chắc chắn sẽ vô cùng hoảng sợ. Ba người nọ nhảy thẳng từ trên đỉnh vách núi xuống, khi gần rơi xuống đến mặt biển thì đột nhiên chui vào một cái khe cực rộng. Khoảng nửa giờ sau, bọn họ đi ra, một người trong ba ôm cánh tay của mình.
“Thế nào, Bella?” Giọng nam đầu tiên nghe có chút lo lắng.
“Đương nhiên không sao. Vì Chúa Tể Hắc Ám, trả giá thế nào cũng được.” Bellatrix hít vào một hơi sâu, nhưng vẫn đầy kích động như lúc trước.
“Không nhìn thấy Chúa Tể Hắc Ám… không có vấn đề gì chứ?” Rabastan lo lắng hỏi. Bọn họ vượt đường xa vạn dặm mang đồ đến nơi Chúa Tể Hắc Ám dặn dò, nhưng lại chẳng được nhìn thấy Chúa Tể Hắc Ám.
Người đàn ông đầu tiên, Rodolphus, cũng có chút do dự. “Hay là chúng ta canh giữ ngoài này?” Cuối cùng hắn đề nghị. “Đề phòng chuyện không may.”
“Được!” Rabastan còn chưa kịp mở miệng, Bellatrix liền lập tức đồng ý. Ả nhận ra người kia đang trừng mắt nhìn mình, không chút để ý nói tiếp, “Chỉ một vết thương nhỏ trên cánh tay không thể ngăn sự trung thành của ta với Chúa Tể Hắc Ám.”
*
Cùng lúc đó, sâu trong hang núi. Làn khói đen kia vẫn vây quanh chậu đá trên đảo, dùng thính giác nhạy bén của mình phán đoán chuyện xảy ra bên ngoài. Ba người đến, người dùng máu để mở cửa đá là Bella. Bọn họ quả nhiên nghe theo mệnh lệnh của hắn, không tiến vào thêm dù chỉ một bước. Đợi khi cửa đá khép lại, hắn lại cẩn thận lắng nghe thêm một lúc nữa, xác định không kẻ nào đi vào, lúc này mới lướt qua mặt hồ.
Xương của cha, thịt của kẻ bầy tôi, máu kẻ thù… Hắn không cần những thứ đó. Đó chỉ là cách bất đắc dĩ thôi. Nếu lần này đã được chuẩn bị, dĩ nhiên hắn sẽ chọn cách nhanh mà dễ dàng nhất.
Dù có thế nào, hắn sẽ vùng dậy. Đây là chuyện chắc chắn!