*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai tuần sau khai giảng.
Kẻ Được Chọn ngay từ đầu đúng là đã nghi ngờ, từ người bạn học mới lẫn vị giáo sư mới. Voldemort nghĩ, chuyện này chỉ có thể chứng minh chỉ số thông minh của Kẻ Được Chọn vẫn còn chút ít, đổi lại là bất cứ ai, ở vị trí của Kẻ Được Chọn cũng đều sẽ lo lắng. Nhưng cậu bé không hề có một hành động lỗ mãng nào, ngay cả âm thầm dò xét cũng vô cùng thận trọng. Hắn đương nhiên biết việc Harry đi tìm vòng nguyệt quế, nhưng hiển nhiên, thứ đó đã nằm trong tay hắn từ lâu.
Dung hợp mảnh hồn trong vòng nguyệt quế là một trong những kế hoạch Voldemort đã sắp xếp, nhưng quá trình dung hợp linh hồn khiến cả thân thể lẫn pháp lực của hắn đều bị suy yếu. Trong khoảng thời gian này, cùng với việc linh hồn dần hoàn chỉnh, thời gian bình phục cũng dần ngắn lại, lúc đầu là hơn một năm đến bây giờ chỉ còn ba tháng. Hắn đã tính toán rất cẩn thận, tối thiểu phải thăm dò Dumbledore và tình hình Hogwarts hiện tại rồi mới bắt đầu hành động, cho nên hắn đã xử lý những chuyện khác trong mùa hè.
Mọi chuyện ở Hogwarts không có phát sinh vấn đề gì lớn. Chương trình học đều diễn ra hết sức bình thường, hắn cũng tạo được quan hệ tốt với Hermione [ngay từ đầu Tom đã bộc lộ điểm hơn người của mình so với đám học trò khác, Hermione đương nhiên sẽ chủ động tìm đến], chỉ trừ một điểm – Voldemort đã nghiên cứu khắp nơi trong tòa lâu đài, nhưng không phát hiện được bất cứ điểm kỳ lạ nào.
Chuyện này quả thực còn khiến hắn căm tức hơn việc bị một suy nghĩ hết sức ngây thơ không ngừng tràn vào trong đầu. Voldemort vẫn tưởng rằng, chỉ cần hắn có thể thành công lẻn vào Hogwarts là có thể tìm được nguyên nhân cả hai đột nhiên quay lại quá khứ từ trận chiến cuối cùng. Hắn không hy vọng hão huyễn là chuyện này có thể dễ như trở bàn tay, nhưng ít nhất cũng không phải là không tìm ra được chút manh mối nào – hắn đã thử mọi loại bùa chú dò xét, bùa chú phát hiện cạm bẫy… mà hắn biết, nhưng không hề phát hiện được bí mật được chôn giấu trong tòa lâu đài.
Chính vì vậy, Voldemort chỉ còn lại một trong hai việc đã được lên kế hoạch – dung hợp linh hồn. Việc này tất nhiên cũng không hề dễ dàng, trừ bỏ việc sự đau đớn khiến người ta không sao chịu được, hắn còn phải cho hai cái thân phận kia một lý do. Tom thì dễ dàng hơn, hắn chỉ cần sắp xếp một tai nạn ngoài ý muốn [hắn chỉ cần ếm một bùa lú lẫn lên một cây chổi cũ kỹ], Hermione tin là thật là đủ rồi; Roald thì tiền trảm hậu tấu, hắn bày đủ loại cạm bẫy cổ xưa trong văn phòng giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, sau đó nói dối rằng mình không cẩn thận nên bị thương. Dù sao trong quá trình dung hợp linh hồn, gian khổ nhất cũng chỉ có một đêm, qua đêm đó, chỉ cần hắn sử dụng Bế Quan Bí Thuật, Dumbledore sẽ không thể phát hiện ra được. Ai mà ngờ được hắn vì không thể lên lớp mà làm chính mình bị thương nặng chứ?
Cho nên, lúc Harry phát hiện ba má Neville không chết, vội chạy đến thư viện tìm kiếm Nhật Báo Tiên Tri, Voldemort đã chuẩn bị sẵn sàng để dung hợp Trường Sinh Linh Giá thứ hai. Kẻ Được Chọn đã nhận ra được điều khác thường, nhưng cậu bé vẫn ôm hy vọng có thể tránh được càng nhiều hy sinh càng tốt – đương nhiên là cậu bé không thể thực hiện được, bởi vì hắn đã thu hồi hết Trường Sinh Linh Giá ở bên ngoài về. Lúc mới đầu, Voldemort đã mỉa mai suy nghĩ này của Kẻ Được Chọn; Nhưng đến bây giờ, hắn đã không còn bất cứ ý kiến gì nữa – đợi đến lễ Giáng Sinh năm nay, hắn nhất định sẽ đưa cho Kẻ Được Chọn một quyển sách chi tiết về Bế Quan Bí Thuật! Hắn thừa nhận, hắn đã phải đợi cái cớ này rất lâu.
Lý do mà hắn chuẩn bị vô cùng suôn sẻ. Voldemort chọn bắt đầu vào một tối cuối tuần, như vậy vào sáng thứ hai tới, hắn có thể bày ra dáng vẻ khỏe mạnh xuất hiện trước mặt các giáo sư khác của Hogwarts. Về phần tại sao hắn chọn buổi tối, là vì hắn muốn phòng ngừa chuyện không may – nếu như chẳng may Bế Quan Bí Thuật có lỗ hổng vào thời điểm đó, Kẻ Được Chọn đang ngủ sẽ chỉ nghĩ mình gặp phải ác mộng, làm việc này lúc cậu bé còn tỉnh sẽ không thể che giấu được. Phải nói rằng, chính hắn còn mong đợi thông qua Kẻ Được Chọn để truyền ra vài tin tức sai lệch. Có điều, trong tình huống đó, hắn không để lộ ra tin tức thật đã là may mắn lắm rồi.
Sau đó phải nói đến địa điểm. Voldemort vốn định lựa chọn Phòng Chứa Bí Mật, nhưng cuối cùng, thay vì tốn công tự chuẩn bị một địa điểm bí mật, không bằng sử dụng luôn chỗ có sẵn – Phòng Cần Thiết luôn mở ra bất cứ khi nào có người cần nó.
Cuối cùng là thực hiện. Voldemort đã quen thuộc với việc này đến không thể quen thuộc hơn – bất kỳ ai đã trải qua đủ dạng tình huống như hắn cũng sẽ có cách nghĩ như vậy thôi. Hắn lại một lần nữa trải qua sự đau đớn vô cùng, chính hắn cũng không biết mình cầm cự ra sao. Có điều, trước kia là chính hắn lựa chọn con đường sai lầm này, cho nên bây giờ hắn không thể oán trách ai được.
Đợi đến khi Voldemort tỉnh lại từ hôn mê, nến đã tắt ngấm, trong phòng tối om. Hắn thử cử động liền nghe thấy tiếng leng keng của dây xích, cả người đau đớn vô cùng. Voldemort cầm lấy đũa phép đã đặt sẵn bên cạnh giường, tự mở khóa cho mình, rồi thắp nến lên.
Nương theo ánh nến leo lắt, Voldemort nhìn cổ tay và bên dưới mắt cá chân của mình, thấy có vết xước rất sâu, máu đỏ vẫn không ngừng chảy ra, phủ lên vết máu đã khô từ trước, rồi nhỏ xuống đất. Hắn quay đầu nhìn dây xích dùng để cố định trên giường, trên dây xích dính đầy máu cả cũ lẫn mới. Cách này có thể giúp hắn không làm ra hành động quá khích nào trong lúc mất đi ý thức – bởi vì hắn tuyệt đối không muốn có bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào. Hắn thuận tay điểm nhẹ đũa phép lên miệng vết thương, những vết xước lập tức biến mất.
Nhìn có vẻ như tay chân hắn thiếu chút nữa là bị cứa đến đứt rời ra. Mà từ khi dung hợp linh hồn, trình độ chữa thương của hắn cũng khá hơn rất nhiều… Voldemort thầm tự giễu.
Lúc này đã gần sáng. Voldemort ngồi trở lại giường, hai mắt nhìn chằm chằm khoảng không rộng lớn trong phòng, tự hỏi nên bày ra dáng vẻ thế nào trước mặt Dumbledore. Cảm giác thần trí dần tỉnh táo lại thật tốt, chỉ trong chớp mắt hắn đã nghĩ ra được đến một trăm tám mươi lý do. Đúng lúc hắn vừa lựa chọn được một lý do hoàn hảo hảo nhất, hắn liền phát hiện ra điều khác thường.
Sàn phòng sạch sẽ, không chút dấu vết!
Nhưng chuyện này là không thể nào! Trước đó máu của hắn nhỏ xuống sàn không ít, nhưng bây giờ chúng đều đã biến mất hết…
Voldemort nheo mắt lại, hắn không cho rằng đây là ảo giác, hơn nữa, muốn kiểm chứng vô cùng dễ. Hắn vươn tay, rạch một vết nhỏ, chăm chú nhìn máu nhỏ giọt xuống mặt đất. Lần này,
hắn đã thấy vô cùng rõ ràng.
Giọt máu kia không bốc hơi lên rồi khô lại, mà nó dường như có ý thức, tự biến thành dòng máu đỏ tươi, chậm rãi chui vào hoa văn của gạch lát sàn. Tốc độ của nó không hề chậm, nếu không chú ý, chắc chắn sẽ tưởng rằng nó bị mặt đất hấp thu.
Thật không bình thường… Không thể nào…
Tại sao lại là máu? Mà không phải nước hay bất cứ chất lỏng nào khác! Nói chính xác hơn, tại sao lại là máu của hắn?
Máu của hắn…
Voldemort đứng bật dậy. Hắn vừa nhận ra mình đã bỏ qua một điểm mấu chốt.
Ngay cả khi đứng trong đại sảnh được dát vàng khảm đá xanh cao lớn, lộng lẫy, Voldemort vẫn còn cảm thấy như mình đang nằm mơ. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến, bên dưới Phòng Chứa Bí Mật còn có một bí mật lớn hơn nữa, vậy mà hắn đã không hề phát hiện ra. Năm đó, khi hắn còn học ở Hogwarts, hắn đã mất rất nhiều công sức mới tìm được Phòng Chứa Bí Mật, nhưng khi xuống được đây rồi lại không làm gì thêm. Bây giờ, hắn không khỏi nghĩ, nếu khi ấy hắn lỗ mãng hơn, liều lĩnh hơn, có lẽ đã phát hiện được điểm khác thường từ chỗ vết máu nhỏ xuống, sau đó phát hiện được căn phòng bí mật chân chính.
Phòng Chứa Bí Mật được thiết kế theo hình chữ thập Latinh (*), hai cánh nhỏ lần lượt là phòng ngủ và phòng tắm, phần được thiết kế là nơi cha sứ đứng giảng đạo có đặt một chiếc ghế bành vô cùng lớn và sang trọng, căn phòng bên ngoài [cũng chính là căn phòng hắn vào lúc đầu] là đại sảnh dài rộng. Voldemort nhẹ lướt quanh một lượt, rất nhanh đã tìm thấy thứ khiến hắn hứng thú – một giá đầy sách đủ loại từ pháp thuật hắc ám cổ xưa đến độc dược, mỗi quyển sách đều được khắc gia huy hắn đã từng nhìn thấy trước kia.
Nhìn tên được in trên gáy sách, hắn chắc chắn mình đã phát hiện ra được những tài liệu pháp thuật và độc dược cổ xưa đã bị thất truyền từ rất lâu, thậm chí chúng còn lâu đời hơn cả Hogwarts. Ít nhất quyển sách mà hắn tiện tay rút ra viết về Thuật Biến Hình còn vượt xa cả Thuật Biến Hình hiện đại – nó có thể khiến người biến thành động vật nhưng vẫn giữ nguyên được tư duy cùng khả năng nói như con người. Đương nhiên, thuật này còn cần phải dựa vào khả năng pháp thuật cực mạnh nữa. Voldemort tin chắc, dù Thuật Biến Hình này có được lưu truyền ra ngoài, cũng không có mấy Pháp sư hiện đại có thể học được. Một quyển sách viết tay bằng Xà Ngữ có đề cập đến việc làm thế nào để thuần hóa được loài rắn nguy hiểm, ví dụ như Tử Xà, thậm chí còn có công thức biến hình hoàn chỉnh – không hề nghi ngờ đây chính là bút tích của Slytherin.
Quá tốt, kế tiếp hắn có thể làm được rất nhiều việc. Voldemort đặt lại quyển sách lên giá, tiếp tục quan sát chung quanh. Phòng ngủ bài trí vô cùng tráng lệ, không phải là kiểu gia tộc Gaunt nghèo túng có thể so sánh được. Tầm mắt hắn lướt qua lò sưởi âm tường, tấm gương lớn, rồi chuyển lên hoa văn hình cây hương thảo trên góc, cuối cùng rơi xuống một bức họa.
Trong bức họa là đôi vợ chồng công tước tuổi khoảng trung niên. Voldemort chậm rãi bước tới, nhìn chằm chằm khuôn mặt hai người kia. Vương miện và trang phục của người đàn ông đã chứng minh thân phận của ông ta, mà cách trang điểm của người phụ nữ cũng hoàn toàn cân xứng. Có điều, đó không phải điều khiến Voldemort quan tâm. Màu tóc của hắn như sự pha trộn giữa màu tóc của hai người kia. Ánh mắt không giống chút nào, phỏng chừng tất cả đều được di truyền từ người ba Muggle thấp hèn… Khuôn mặt cũng không có chút tương tự nào, nhưng từ sau khi hắn dung hợp linh hồn, hình như trở nên giống hơn một chút…
Voldemort đột nhiên hồi phục tinh thần, chợt ý thức được mình đang làm cái gì. Hắn liếc mắt liền nhìn thấy cái tên được ký dưới bức tranh, cho nên theo bản năng đang tìm kiếm những nét giống với tổ tiên của hắn. Hắn vốn tưởng chuyện này chỉ xảy ra với Kẻ Được Chọn khi cậu bé nhìn vào Tấm Gương Ảo Ảnh, không ngờ chính hắn cũng đang làm chuyện tương tự…
“Đừng cảm thấy xấu hổ vì chuyện đó, nhóc.” Một tiếng nói chợt vang lên phía sau hắn.
Gần như trong nửa giây, Voldemort đã quay phắt người lại, nắm chặt đũa phép trong tư thế cảnh giác cao độ. Lúc bước vào đây, hắn không hề cảm nhận được bất cứ hơi thở nào, vậy tiếng nói kia từ đâu ra? Nhưng đến khi hắn nhìn thấy rõ ràng, hắn biết cảm nhận của mình không hề sai – cây đũa phép bằng gỗ thủy tùng của hắn đang chỉ thẳng một hồn ma trong suốt. Hơn nữa nhìn kỹ sẽ thấy, hồn ma kia còn rất trẻ, cũng rất anh tuấn, hình như chính là người đàn ông trong bức họa thời trẻ… Không, không phải thời trẻ, mà là con trai của người kia.
“Salazar Slytherin?” Voldemort mở miệng, cảm giác tiếng nói của mình nghe rất mơ hồ. Hắn gần như có thể khẳng định chắc chắn đây chính là tổ tiên của hắn, là một trong bốn người đã sáng lập ra Hogwarts. Đây chính là nguyên nhân máu của hắn có thể thông qua mọi ngóc ngách mà chảy xuống Phòng Chứa Bí Mật, có lẽ cũng chính là nguyên nhân khiến hắn có thể quay lại quá khứ.
Hồn ma kia gật đầu, dường như không hề để tâm đến sự vô lễ của hắn. “Thông minh lắm.” Hồn ma nói, sau đó lại chuyển về chủ đề trước đó, “Đó là cảm xúc mà bất kỳ ai cũng có, không phải vì suy nghĩ của ngươi giống thằng bé kia.” Hồn ma nhìn Voldemort chăm chú, “Đương nhiên, cũng không phải bất cứ cảm xúc yếu đuối nào cũng đều không tốt.”
Voldemort mím chặt môi. Hắn không nói gì, chỉ hạ bàn tay cầm đũa phép xuống. Đối phương đương nhiên nhìn thấu được tư tưởng của hắn, Bế Quan Bí Thuật của hắn không có tác dụng gì trước tổ tiên của hắn cả, không biết là do huyết thống hay một bùa chú nào khác. Nếu đã như vậy, dáng vẻ kia của hắn sẽ trở thành rất đáng cười.
“Tốt lắm.” Slytherin quan sát khuôn mặt hắn rất kỹ. “Giờ thì chính thức giới thiệu đi. Salazar Slytherin.” Hồn ma hơi cúi người, động tác vô cùng tao nhã, “Hồn ma lại bị máu của ngươi làm thức tỉnh.”
Tác giả có lời muốn nói: Bị Xà tổ quyến rũ chỉ trong nháy mắt ~
Editor chú thích:
Kiến trúc hình chữ thập Latinh
Cre pic: lichsuvn.net