*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuy rằng viên đá hồi sinh không có năng lực khiến người khác thật sự cải tử hồi sinh, nhưng nó là một trong ba Bảo bối Tử thần, lại còn là chiếc nhẫn gia truyền của dòng họ Riddle, vậy mà hắn ta cứ thế gói lại làm quà tặng Giáng Sinh cho nó… Harry thẫn thờ.
“… Sao vậy?” Hermione thấy thằng bạn thân bỗng dưng ngồi đờ ra, đối với lời nói của mình cũng mắt điếc tai ngơ bèn đứng lên nhìn thử. “Thật là nhẫn hả?” Cô bé than nhẹ một tiếng làm Harry hoàn hồn, nó vội vàng đóng cái hộp lại, nhưng Hermione đã kịp nhìn rõ vật trong đó. “Trên đó hình như còn có mấy kí hiệu nữa…”
Harry thấy lưng mình bỗng tuôn mồ hôi lạnh ào ạt. Dấu hiệu của Bảo bối Tử thần rất đặc thù, nếu Hermione thấy được thì chuyện cô bé phát hiện ra chúng chỉ còn là vấn đề thời gian. Nếu cô bé mà đoán được chiếc nhẫn này là quà của Tom thì cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Vạn nhất tin tức bị lộ ra ngoài, cụ Dumbledore lại biết chiếc nhẫn đó thuộc quyền sở hữu của Voldemort, đến lúc đó thì cả thân phận Tom lẫn Giáo sư Rold đều sẽ lung lay sụp đổ. Cho dù Voldemort bị phát hiện sớm hay muộn thì chiến tranh cũng sẽ xảy ra sớm hơn rất nhiều.
“Cậu giấu nó nhanh như vậy để làm gì chứ?” Hermione đang muốn nghiên cứu đám hoa văn kì lạ đó thì Harry đã nhanh tay cất luôn cái hộp, điều này khiến cô bé không khỏi cảm thấy hồ nghi. Ngay khi Harry đang vắt óc ra mà nghĩ đại một cái lý do qua loa thì Hermione hình như đã nghĩ ra điều gì, cô bé cười cười, còn kéo dài giọng ra hỏi: “Chà… là Tom tặng phải không?” Cô nàng vỗ tay Harry, vẻ mặt rất là cảm thông và hiểu chuyện: “Nói sớm thì tớ đâu có mạo muội như vậy đâu. Vật đính ước đương nhiên là thứ riêng tư cần quý trọng, mấy chuyện như vậy tớ sẽ không phật lòng đâu!”
Nghe được suy đoán của Hermione về nguồn gốc món quà làm Harry sợ điếng hồn, cứ tưởng cái viễn cảnh tồi tệ nhất đã trở thành sự thật. Ai ngờ còn chưa đợi nó kịp nghĩ ra đối sách, Hermione đã tự vòng sang hướng khác, mà cái hướng này lại khiến Harry phải đỏ mặt: “…không phải đâu…”
Thấy phản ứng của Harry, Hermione lại càng cười đến vui vẻ: “Thôi đi, cậu cũng đâu phải không biết nhẫn dùng để làm gì! Có vẻ như Tom sốt ruột rồi, chơi mạnh tay như vậy luôn… Mà cậu nữa, yêu nhau lắm cắn nhau đau, nhưng hai người đâu thể lúc nào cũng cắn nhau như vậy chớ! Tom đã nhường bước trước rồi, cậu cũng nhịn một chút có phải tốt hơn không?”
Harry cứng cả người lại rồi. Cái gì mà
nhẫn dùng để làm gì? Rồi cái gì mà
yêu nhau lắm cắn nhau đau vậy? Mọi thứ trước mắt như biến cả thành màu đen. Đương nhiên, công dụng bình thường của chiếc nhẫn nó biết, nhưng đây là Bảo bối của Tử thần đó, có thế nào thì Voldemort cũng sẽ không lấy chiếc nhẫn hồi sinh đó đi cầu hôn đâu. Hơn nữa, trong mắt Hermione thì nó và Tom xem như đã là một đôi xác định, nhưng chắc cô bé đâu có ngờ mối quan hệ thật sự giữa hai người lại là Cậu bé cứu thế và Chúa tể Hắc ám đâu nhỉ? Harry há miệng, rất muốn giải thích sự tình một chút, nhưng rồi nó chẳng biết nói gì cho phải cả.
Hermione thấy điệu bộ á khẩu không biết làm sao của Harry thì lại tự suy diễn rằng cậu bạn thân của mình đang cần thời gian sắp xếp lại suy nghĩ. “Tớ đi trước đây.” Cô bé hiển nhiên nghĩ rằng ngày làm lành của hai cậu bạn thân sắp đến, nên Hermione ôm con mèo Crookshank gần như sắp chui khỏi ổ chăn lên tay, nhẹ chân nhón gót ra khỏi phòng.
Harry vẫn đờ người mất một lúc, tự hỏi dụng ý hành động lần này của Voldemort. Bốn phía im ắng khiến Harry đột nhiên ý thức được cả kí túc xá nam sinh chỉ còn lại một mình mình. Viên đá hồi sinh có thể giúp người sử dụng nhìn thấy hư ảnh của những người đã khuất, như vậy nó có thể… Tuy rằng Phòng Cần Thiết mới càng thêm an toàn, nhưng một khi cái ý nghĩ ấy đã bén rễ trong đầu, Harry liền nhịn không được. Nó trở lại thế giới này đã hơn mười hai năm, phải sống lại cuộc sống buồn tẻ ở nhà dì dượng Dursley, rồi khi đến Hogwarts lại giáp mặt Voldemort… có quá nhiều chuyện xảy ra; trách nhiệm nó đeo trên vai quá nặng, mà phần lớn trong đó lại đều là bí mật, khiến Harry không thể giãi bày tâm sự cùng ai.
Harry cầm đũa phép, vội vàng quét bùa chú che mắt và bùa cách âm khắp căn phòng. Sau đó, nó mở cái hộp quà, nhẹ nhàng lấy chiếc nhẫn ra. Viên đá đen huyền hơi lóe lóe quang mang phản chiếu lại từ ánh nến trên tường. Harry chậm rãi sờ lên mặt đá, ngón tay có chút run rẩy.
“Ba ơi, mẹ ơi…”
Một người phụ nữ với mái tóc hung đỏ xuất hiện trong không trung, bà cười dịu dàng, còn vươn tay ra với nó. Tay kia bà kéo một người đàn ông cao gầy đeo mắt kính, đôi mắt đằng sau gọng kính nhìn nó cũng rất ôn hòa. “Harry!” Người phụ nữ nhẹ giọng gọi một tiếng.
Một giọt nước mắt không khống chế được xuất hiện ở khóe mắt, rồi lăn dần xuống gò má. Harry vội vàng lau đi, tiến lên hai bước, tay cũng giơ lên cao, như muốn cầm lấy tay người phụ nữ kia. “Mẹ…” Nó ráng che giấu thanh âm nghẹn ngào của chính mình, nỗ lực nở một nụ cười.
“Con của mẹ…” Giọng nói của Lily Potter còn mang theo một chút thở dài: “Khiến con phải khó xử rồi.”
Harry lắc đầu, ánh mắt vẫn dính lấy hình ảnh cha mẹ mình không rời. “Con là người lựa chọn con đường này, mặc kệ có khó khăn cỡ nào, con vẫn phải bước tiếp. Con xin lỗi ba mẹ, con không thể cứu được hai người…” Tim Harry nhảy bừng bừng trong lồng ngực, nếu hành vi của nó khiến ba mẹ thất vọng thì phải làm sao đây?
“Con nói bậy bạ gì vậy?” James Potter mở miệng: “Con lúc đó vừa mới biết đứng, làm sao lại là lỗi của con được? Muốn trách chỉ có thể trách ba với chú Sirius tin nhầm người, ai mà ngờ được Peter Pettigrew lại hành động như vậy…” Vẻ mặt James cũng không có tức giận, chỉ có thất vọng sâu sắc, nhưng đề tài vừa chuyển thì giọng nói bỗng nghiêm túc hẳn lại. “Chú Sirius của con muốn báo thù cho ba mẹ, nhưng lại bị người hãm hại, cho nên chú ấy đã phải chịu khổ trong ngục Azkaban rất nhiều năm rồi.” James nhìn con trai bằng ánh mắt dịu dàng: “Harry, con làm tốt lắm!”
“Không đâu, con làm chưa tốt đâu.” Harry cảm thấy nó rất khó mở miệng về một chuyện, nhưng hiển nhiên ba mẹ nó đã đoán ra rõ ràng. “Con cảm thấy con bắt đầu do dự rồi, gặp chuyện gì cũng lo được lo mất, không còn cái loại can đảm chẳng màng sống chết như trước đây nữa.” Nó cười khổ lắc đầu: “Con mềm lòng mất rồi. Hắn ta là kẻ thù của con cơ mà!”
Vợ chồng Potter liếc nhau một cái. “Nói thật thì lúc đầu, ba mẹ không đánh giá cao phương pháp của con.” James nhíu nhíu mày, tiếp tục nói. “Tuy rằng ba mẹ biết xuất phát điểm của con rất tốt: con mong muốn không một ai phải ngã xuống trước mặt mình…” Nói đến đây thì James khẽ ngừng, cẩn trọng chọn lọc từ ngữ: “Nhưng mà về sau thì, kết quả có vẻ như nằm ngoài dự đoán của ba mẹ.”
Tâm trạng Harry vốn đang u ám, nhưng nghe đến những lời này nó cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc: “Cái gì? Ba mẹ…”
chẳng lẽ đang ủng hộ con? Điều này làm sao có thể?
“Harry, con làm được chuyện mà trước đây chưa một ai dám làm.” Đi vào một con tim giá băng, cũng thành công sưởi ấm nó… “Mẹ tin là ảnh hưởng của con đối với hắn còn lớn hơn tưởng tượng của con nhiều.” Lily thận trọng nói, bà lúc đó còn có thể thấy rõ lòng bàn tay đầy máu của người
nọ, “cho nên con không cần lo lắng đến ba mẹ, cứ suy nghĩ cho những người còn sống đi.” Voldemort tuyệt không thể nghi ngờ là pháp sư đương đại có quyền năng lớn nhất, vượt qua cả Dumbledore và Grindelwald, điều này phải sau khi bà chết đi mới chậm rãi nhận ra. Nếu hắn có thể đem tinh lực của mình bỏ ra khỏi cuộc đấu tranh chủng tộc trong thế giới phép thuật thì vô luận là ở bất cứ phương diện nào, hắn ta cũng đều có thể tạo ra thành tựu vĩ đại. Harry vậy mà lại có thể làm được chuyện đó…
“Harry, con đã sắp trưởng thành rồi, làm việc đã biết suy xét đến tiền căn hậu quả, đến nhân tố tác động, con không phải là một cậu nhóc với cái đầu nhiệt huyết dễ xúc động, ba mẹ thấy được. Nhưng nếu con cứ giữ cái vẻ ông cụ non trước kia, ba mẹ mới phải lo lắng đó.” James đồng tình: “Cả ba và mẹ đều cảm thấy con đã có thể tự quyết định. Cứ làm những gì con tin là đúng, ba mẹ tin con sẽ làm rất tốt.”
Harry nhìn cha mẹ mình, trong mắt đã đong đầy nước, một câu cũng nói không được.
“Cho dù có như thế nào, mẹ vẫn luôn ủng hộ con.” Lily vừa nói vừa vươn tay xoa xoa mái đầu bù xù của Harry, mặc kệ những sợi tóc đen cứ đâm xuyên qua tay bà thật vô tình. “Mặc kệ kết quả có thế nào, mặc kệ chúng có lập lại bao nhiêu lần, mẹ vẫn sẽ lựa chọn đứng trước nôi của con.” Hi sinh của bà và James có thể đổi lấy cuộc sống cho Harry, đây đã là quá tốt; nếu còn có thể đổi thêm cả hòa bình của thế giới phép thuật thì chẳng còn gì lời bằng.
“Ba cũng thế.” James cũng khuyến khích Harry. “Nhưng so ra con còn giỏi hơn ba nhiều, cho dù là lúc trước hay hiện tại, con vẫn luôn là niềm tự hào của ba.” James tự nhận mình không có được tấm lòng của con trai, làm không được những việc Harry đang làm, cho nên những lời động viên khích lệ của ông đều rất chân thành. Tuy rằng tình cảm giữa con trai và Chúa Tế Hắc Ám khiến ông nhất thời chưa chấp nhận được, nhưng tiến triển của sự việc lại chứng minh ông không cần quá lo lắng nữa, quan hệ ấy tuy quỷ dị nhưng cũng rất hài hòa.
Harry ngây ngốc tại kí túc xá cả một buổi sáng. Khi Hermione gọi nó đi ăn sáng, nó từ chối nói không đói bụng, bữa trưa cũng có xu hướng đi theo bữa sáng. Đến lúc này thì Hermione đã chịu hết nổi, trực tiếp chạy lên lầu túm Harry lôi xuống. “Nói thật nha Harry, cậu mà còn thẹn thùng nữa thì lễ Giáng Sinh cũng trôi qua luôn đấy!”
Harry có biết truyền thuyết về hòn đá hồi sinh: người anh hai trong ba anh em nhà Peverell vì quá trầm mê trong ảo giác mà nó mang lại mà rốt cuộc tự sát, nhưng quả thật nó không thế khống chế mong muốn được ở bên cha mẹ thêm một chút nữa. Hòn đá hồi sinh đích thật dễ gây nghiện hơn Tấm gương Ảo Ảnh nhiều, bởi người trong gương sẽ không cười với nó, lại càng không nói chuyện với nó. Mặc dù như vậy, khi nghe đến tiếng gõ cửa của Hermione, Harry vẫn đem chiếc nhẫn tháo xuống, một lần nữa cất kĩ nó vào trong hộp. Những lời khuyên nhủ cuối cùng của cha mẹ dành cho nó chính là trừ khi tất yếu, Harry không nên sử dụng hòn đá ấy nữa, bởi sa vào ảo cảnh không có lợi cho cuộc sống ở hiện thực. “Con người chung quy vẫn luôn phải tiến về phía trước.” Đây cũng là câu nói cuối cùng Lily Potter nhẹ nhàng căn dặn nó.
Món quà của Voldemort quá mức chấn kinh cho nên Harry ngồi trên bàn ăn mà hồn vía lên mây. Ngay trong lúc nó đang thất thần, thầy Snape giật nổ một quả pháo, lấy ra một chiếc nón phù thủy chóp nhọn có trang trí hình đại bàng. Không có Ông Kẹ, đương nhiên sẽ không có hình ảnh thầy Snape mặc bộ đồ của bà nội Neville, nhưng thầy Snape dù sao vẫn cau mày chuyền cái nón về phía cụ Dumbledore.
Đem Harry ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ về cha mẹ mình là một tiếng thét chói tai: “Nếu mười ba người cùng dùng bữa với nhau, người đầu tiên đứng lên sau bữa ăn sẽ là người phải chết!” Nó quay đầu nhìn lại thì thấy Giáo sư Trelawney dạy môn Bói Toán đang đứng ở cửa Đại Sảnh Đường, trên người là bộ quần áo lòe loẹt bắt sáng, vẻ mặt rõ ràng là giật mình hoảng hốt.
“Chậc, thôi đi Sybill!” Giáo sư McGonagall tỏ vẻ cực kì không kiên nhẫn: “Thêm cô nữa là mười bốn rồi, mau ngồi xuống đi, đồ ăn cũng sắp lạnh rồi.”
Giáo sư Trelawney nheo nheo mắt, hình như vẫn đang kiểm kê nhân số: “Sao lại như thế được… Kì quái… đôi mắt của thần ánh sáng nói cho ta biết có mười ba người…” Cô ta không ngừng thì thào, nhưng đáng tiếc chẳng có ai quan tâm.
Harry dứt khoát quay đầu, chuyên tâm đối phó với chén súp thịt bò trước mặt. Nó biết nhìn bên ngoài thì chính là mười bốn người, nhưng cũng chỉ có nó và Voldemort biết rằng Giáo sư Rold và Tom thật ra chỉ tính một người. Harry vẫn cho rằng Giáo sư Trelawney chỉ là một bà già bịp bợm, đa số thời gian đều là cổ giả thần giả quỷ cho dù cô ấy lâu lâu cũng có thể nói vài lời tiên tri thật sự, mà chuyện ngày hôm nay lại đúng dịp cổ mèo mù vớ được cá rán. Tuy rằng nhân số cực kì chính xác, nhưng ai đứng dậy trước chết trước thì quả thật là vô căn cứ.
Hai tiếng sau, cơ bụng của mọi người gần như đã đến cực hạn. Lúc Harry đứng dậy, nó đã hoàn toàn quên béng cái vở kịch nho nhỏ lúc trước, nhưng hiển nhiên là có người còn nhớ thương nội dung vở kịch. “Ai? Trong hai đứa trò đứa nào đứng dậy trước?” Giáo sư Trelawney hình như có một chút kích động.
Harry và Tom hai mặt nhìn nhau: “Con không biết.” Cuối cùng nó chậm rãi nói: “Trừ phi cô muốn tụi con quyết đấu một trận sinh tử ngay bây giờ?” Phản ứng của Tom đối với câu từ của nó chỉ là một cái nhíu mày.
“Đùa cái gì kì vậy!” Không đợi Giáo sư Trelawney kịp nói, Giáo sư McGonagall đã muốn bực mình. “Loại chuyện này cũng không thể nói bậy.” Bà lập tức quay đầu: “Sybill, hai đứa nó mới chỉ mười ba tuổi. Tôi nói điều này cô cũng đừng tức giận, nhưng mà tụi nó chắc chắn sẽ sống đến bạc đầu giai lão.”
Giáo sư Rold từ sau khi Harry mở miệng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nó, sau khi nghe được mấy lời trên liền nở nụ cười: “Harry chỉ nói đùa thôi mà, Giáo sư McGonagall. Loại chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra đâu.”
Đến lúc này sắc mặt Giáo sư McGonagall mới tốt lên chút ít, mà Giáo sư Trelawney thì giống như bị lửa giận của đồng nghiệp làm choáng váng, nhất thời lúng ta lúng túng không nói gì.
“Minerva nói đúng đấy, còn có ông già ta đây nữa mà.” Vị chủ thượng Dumbledore cũng bổ sung một câu. Đôi mắt xanh lợi hại của cụ đảo qua một khắp chiếc bàn tròn, đem biểu tình của từng người thu gọn vào đáy mắt, nhưng trong lòng lại lo lắng không yên: thật sự sẽ không có chuyện gì sao?