Harry cuối cùng cũng hiểu được cái gọi là ‘chưa bao giờ nhận được thư của nhiều fan hâm mộ tới vậy’. Những gì tạp chí Thế Giới Quidditch nói hoàn toàn không phải nói quá, nếu không phải xung quanh trang viên của Voldemort được hạ chú cấm, rất có thể nó đã bị đống thư hâm mộ gửi tới như tuyết rơi này dìm chết rồi. Thư của fan hâm mộ gửi đến cho Harry phần lớn đều không đến được tay nó, vì thế ban biên tập tạp chí Thế Giới Quidditch và huấn luyện viên đội Quidditch Wales chỉ có thể cố hết sức dẹp đám cú mèo lũ lượt bay tới.
Trận chung kết tới gần. Một ngày trước trận đấu, cả đội mới xuất phát đi tới địa điểm thi đấu. Voldemort và Harry đều vô cùng thoải mái thi triển thần chú bay. Nhìn hai người biến mất trước mặt mình mà bản thân lại chỉ có thể dùng Khóa Cảng, Hermione vô cùng ghen tỵ. Lại nói đến địa điểm nghỉ ngơi, Harry không chút nghi ngờ, với tính cách của Voldemort, chắc chắn là sẽ vô cùng nổi bật. Cho nên sau khi tới nơi, nhìn thấy cách trang trí lộng lẫy rực rỡ, nó không hề ngạc nhiên, nhưng khi thấy Voldemort vừa đáp xuống mặt đất liền thay đổi hình dạng, nó lại vô cùng sửng sốt.
“Ngươi định lộ mặt sao?” Pháp sư đến xem Cúp Quidditch Thế giới không tới trăm vạn cũng phải được mười vạn, hơn nữa còn từ khắp mọi nơi trên thế giới đến. Harry vẫn nhớ rõ, lần đầu tiên nó đến xem Cúp Quidditch Thế giới đã nhìn thấy Dấu Hiệu Hắc Ám, có điều đương nhiên không phải Voldemort định dùng cách tương tự như thế. Kỳ thật nó thực sự hi vọng Voldemort dùng một thân phận nào đó để xuất hiện trước mọi người, với bề ngoài lừa người của hắn như hiện tại, nói hắn là Voldemort chỉ sợ chẳng có người nào thèm tin [người này sao có thể trở nên trẻ như thế được chứ?]
Voldemort nhìn vẻ mặt của Harry, cậu bé của hắn chắc chắn đang suy nghĩ đến mọi khả năng rồi. “Biết đâu được đấy… Có điều trước khi thi đấu, em cùng ta đi gặp vài người.” Hắn kéo tay Harry, đi vào một căn lều được thêu tinh xảo. Đây là một việc nhất định phải làm, hắn muốn đám đệ tử của mình biết, với hắn, Kẻ Được Chọn vô cùng quan trọng. Mà đối với Harry, đây là một cơ hội để cậu bé có thể đi sâu vào tổ chức của hắn, hơn nữa còn có được một chỗ đứng vững vàng.
Phía sau cửa lều là một không gian rất lớn hình tròn, cách bài trí giống như phòng họp vậy. Một vòng người đang đứng ở đó, tất cả đều hơi cúi đầu. “Chủ nhân!” Harry vừa đứng lại bên cạnh Voldemort, liền bị tiếng hô này làm cho giật mình. Từ cách xưng hô có thể khẳng định, những người này đều là Tử Thần Thực Tử. Bọn họ đều cúi đầu cụp mắt, dáng vẻ kính sợ. Harry để ý thấy gã Nott từng tập kích nó trước đây cũng đang đứng trong hàng người này. Harry quay sang nhìn Voldemort đang đứng bên cạnh, hắn không nói gì, vẻ mặt không cảm xúc.
Harry không khỏi hồi phục lại tinh thần. Cho dù Voldemort không để đám Tử Thần Thực Tử xuất hiện trước mặt nó, nó cũng biết những người này vẫn luôn tồn tại. Có điều, vấn đề lúc này chính là, vì sao đám Tử Thần Thực Tử nhìn thấy Chúa Tể Hắc Ám và Kẻ Được Chọn cùng nhau xuất hiện, đừng nói là hỏi, ngay cả lông mi cũng không hề nhấc lên? Harry vô cùng thắc mắc đưa tay lên sờ trán, tuy rằng mái tóc của nó đã được Voldemort không ngừng đề nghị dùng pháp thuật làm cho ngay ngắn lại, nhưng vết thẹo cũng không bị che mất mà, không có lý nào bọn họ lại không nhận ra nó.
Không đợi Harry suy nghĩ nhiều, một Tử Thần Thực Tử mặc áo choàng đen đã bước lên khỏi vòng: “Chủ nhân, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Voldemort nhìn cách trang trí xung quanh, gật đầu: “Làm tốt lắm.” Đương nhiên chuyện làm tốt trong lời hắn không chỉ có việc sắp xếp lều trại nghỉ ngơi, mà còn có sân bóng Quidditch có mái che, linh vật biểu diễn mở màn của đội Wales, đội ngũ hỗ trợ bố trí khắp sân bóng… Nếu Harry biết được chuyện cuối cùng, nhất định sẽ nổi giận cho xem, cho nên Voldemort trả lời vô cùng ngắn gọn.
Có điều, sau lời khen ngắn gọn ấy, Harry liền tròn mắt nhìn Tử Thần Thực Tử vô cùng quen mắt kia đang vui mừng lùi vào hàng. Là Borger Chester! Thì ra ông ta là Tử Thần Thực Tử. Harry không khỏi lại quay đầu nhìn Voldemort, quả nhiên người này làm không ít chuyện sau lưng nó. Phái thủ hạ thâm nhập vào đội ngũ Thần Sáng, chuyện này mà hắn cũng nghĩ ra được! Nếu như vậy, Igor Karkaroff khẳng định là dữ nhiều lành ít rồi, còn có đám Pháp sư theo phe Hắc Ám đột ngột biến mất nữa. Xem ra Voldemort tiến hành thanh tẩy đám người đã phản bội rất thuận lợi…
Bây giờ hắn định ngả bài sao? Cố ý dụ Hermione đi, dẫn nó tới gặp đám thuộc hạ trung thành này? Voldemort có phải quá tin tưởng nó rồi không?… Harry nghĩ thầm, ánh mắt lại quét quanh toàn bộ đám người trong lều. Nó chợt phát hiện ra, so với lần tụ họp ở hạt Sligo, hôm nay thiếu đi rất nhiều người. Vợ chồng Lestrange, dĩ nhiên rồi; người đàn ông tóc vàng đứng bên cạnh, Harry đoán hắn chính là em trai của Rodolphus Lestrange, hiệu trưởng mới nhậm chức của trường Durmstrang, Rabastan Lestrange; đám người làm việc trong Bộ Pháp Thuật: Yaxley, Nott, Rosier, không thấy Rookwood đâu, có lẽ hắn đang ở Sở Bảo Mật làm tai mắt cho Voldemort, lúc này không thể lộ mặt được; Tử Thần Thực Tử phía sau, vài lọn tóc màu bạch kim thò ra từ trong chiếc mũ của áo choàng, hiển nhiên là Lucius Malfoy, ngay từ đầu hắn đã nhìn lướt qua Harry, sau liền không nâng đầu lên.
Dưới cùng có hai người đứng song song nhau. Cả hai đều là tóc đen mắt đen, hơn nữa đều rất gầy. Một người sắc mặt tái nhợt, nhưng chỉ thế vẫn không làm mất đi vẻ anh tuấn trên gương mặt có chút quem mắt của hắn. Harry sửng sốt, sau mới nhận ra, rốt cuộc nó đã được nhìn thấy Regulus Black. Thương thế của hắn xem ra vẫn chưa khá lên chút nào, Voldemort quả nhiên không dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy. Người còn lại vẫn cúi đầu, Harry không nhìn thấy rõ mặt, không khỏi quan sát lâu hơn. Áo choàng của người nọ chùng đến sát đất, ở Hogwarts cũng có một người hay mặc áo choàng kiểu này, Harry đột nhiên nghĩ ra, người kia chẳng lẽ chính là giáo sư môn Độc Dược của nó, Severus Snape?
Chuyện này rốt cuộc là sao? Rõ ràng Voldemort biết thầy Snape là gián điệp của Hội Phượng Hoàng, tại sao sau khi tiến hành thanh tẩy Tử Thần Thực Tử, thầy ấy vẫn còn ở đây? Chẳng lẽ giáo sư Snape lại quay trở lại làm Tử Thần Thực Tử? Thầy ấy không truyền tin tức cho Hội Phượng Hoàng nữa? Đủ loại nghi hoặc lóe lên trong đầu Harry.
Thế nhưng còn có người khiếp sợ hơn nó. Từ khi bước vào đến giờ, Snape vẫn cúi đầu không nói lời nào. Sau khi Chúa Tể Hắc Ám trở về càng ngày càng trở nên hùng mạnh, trừ phi không còn cách nào khác, hắn hết sức cố gắng để không chạm tầm mắt. Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới việc hắn phát hiện ra một ánh mắt không phải của Voldemort đang quan sát mình. Chúa Tể Hắc Ám mang theo một người khác tới đây ư? Chuyện lạ hiếm gặp này không khỏi khiến hắn hơi nâng mí mắt lên. Vừa liếc mắt nhìn lên, vẻ mặt không cảm xúc của hắn suýt nữa bị phá hỏng. Thằng nhóc nhà Potter!
Severus Snape cảm thấy mặt tốt trong hắn đang bị khiêu chiến, thậm chí còn khó khăn hơn cái lần hắn đồng ý với Dumbledore làm gián điệp cho Hội Phượng Hoàng mười mấy năm trước. Con trai của Lily, thằng bé mà hắn thề nhất định phải bảo vệ tính mạng cho nó lúc này lại đang đứng bên cạnh Chúa Tể Hắc Ám nguy hiểm nhất mọi thời đại, đứng trước hàng ngũ Tử Thần Thực Tử… Thằng nhóc đó dường như chỉ hơi kinh ngạc trước cảnh tượng này, không hề la hét quát mắng, thậm chí Chúa Tể Hắc Ám còn
thân mật kéo tay nó… Trong đầu Snape lóe lên tình huống xấu nhất: Voldemort thành công che mắt Harry, lừa gạt thằng nhỏ gia nhập Tử Thần Thực Tử, mà Harry hoàn toàn không biết Voldemort chính là kẻ thù lớn nhất của nó…
Nhưng chuyện này xảy ra như thế nào được chứ? Voldemort lấy được sự tín nhiệm của Harry bằng cách nào? Vừa rồi bọn họ vẫn giống như bình thường gọi người kia một tiếng ‘Chủ nhân’, Harry vẫn không hề hoài nghi thân phận của người đang đứng cạnh nó hay sao? Gryffindor dễ tin người! Lần đầu tiên trong đời, hắn hoàn toàn đồng ý với ý kiến của thằng cha Sirius, phải sớm ngăn cản việc học bổ túc của Harry với giáo sư Roald mới phải. Hắn đoán chừng quan hệ của Harry và Voldemort như hiện nay phần lớn là do những buổi học ấy, cho dù giáo sư Roald có thực sự là Voldemort hay không – cái vấn đề thật giả này Hội Phượng Hoàng vẫn chưa đưa ra được đáp án, nhưng chuyện thằng nhóc Harry bị Voldemort kéo sang bên kia chiến tuyến của bọn họ đã là chuyện không thể bàn cãi rồi… Bây giờ cứu vãn còn kịp không?
Voldemort nhìn người đứng ở dưới cùng hàng ngũ, trong lòng cười lạnh. Nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài, chỉ chậm rãi nói: “Thật vui mừng được nhìn thấy các ngươi tập hợp lại ở đây, không thiếu một người.” Hắn hơi nhấn mạnh từ ‘thiếu’, “Lần này tập hợp lại đây không phải là có chuyện gì lớn,” Hắn nghiêng người nhìn nhìn Harry, khẽ mỉm cười: “Có lẽ các ngươi đều biết cậu bé này… Trận chung kết Quidditch hôm nay, Harry sẽ cùng đội Wales xuất chiến.”
Đám Tử Thần Thực Tử phía dưới nghe vậy liền đưa mắt nhìn nhau. Lucius Malfoy xem xét tình hình, cảm thấy bây giờ chính là lúc thể hiện sự ủng hộ đội Wales: “Chủ nhân, gia tộc Malfoy từ trước đến nay vẫn luôn là fan hâm mộ trung thành của đội Wales. Hơn nữa, cậu Potter là Tầm thủ Quidditch xuất sắc nhất mà thuộc hạ từng biết, cậu ấy nhất định sẽ thắng.”
Harry không kiềm chế được mà run nhẹ. Nó nhìn thấy dáng vẻ khinh khỉnh của đám người nhà Malfoy không ít lần, nhưng điệu bộ nịnh hót này vẫn là lần đầu, đặc biệt là còn phát ra từ miệng ngài Malfoy mắt cao hơn đầu này. Thấy Voldemort đang nhìn mình, không hề có ý định tiếp lời, ma xui quỷ khiến thế nào nó lại nói: “Cám ơn.” Lời vừa dứt, nó liền muốn tự cho mình một cái bùa Choáng, nói làm gì chứ?
Có điều vẻ mặt của Voldemort lại giống như rất vừa lòng. Hắn chuyển tầm mắt xuống chỗ đám Tử Thần Thực Tử: “Tốt lắm! Hãy hưởng thụ ngày hội bốn năm chỉ có một lần này đi, kết quả nhất định sẽ không khiến các ngươi thất vọng.”
Đám Tử Thần Thực Tử cùng nhau rời đi, trong lòng vẫn có cảm giác không hiểu gì. Snape tạm biệt đám người sớm nhất, hắn phải đi tìm Dumbledore. Mà Regulus Black lấy cớ thân thể yếu, liền trở về lều trại của mình. Đám người còn lại đi thẳng, khi đến khu lều trại của gia tộc Malfoy mới bắt đầu thảo luận.
“Chủ nhân mang Harry Potter tới! Còn thân mật gọi tên nó! Kéo tay nó nữa!” Bellatrix Lestrange bừng bừng lửa giận, lúc nãy khó khăn lắm cô ả mới có thể che giấu cảm xúc thù địch của mình trước mặt Voldemort, bây giờ đã không chịu nổi nữa mà hoàn toàn bùng nổ, “Nó dựa vào cái gì chứ!”
“Tôi đã nói rồi, Chủ nhân rất coi trọng thằng nhóc Potter, đừng đắc tội với nó.” So sánh với những người kia, Nott lại vô cùng bình tĩnh, thuận tay bưng tách trà màu hồng nhạt lên nhấp một ngụm, thứ gì của gia tộc Malfoy cũng đều là đồ quý hiếm cả. Có trời biết, mỗi lần hắn theo lệnh của Chủ nhân tới báo cáo tình hình, chỉ cần là ngày nghỉ, đều thấy Kẻ Được Chọn ở đấy. Lần tập kích Kẻ Được Chọn vào mùa hè hai năm trước của hắn thực sự là việc làm vô cùng ngu ngốc.
Rodolphus Lestrange cầm tay vợ mình. “Đừng tức giận, Bella. Chủ nhân nói vậy tức là đã có tính toán của mình.”
“Đúng vậy, nghĩ tới phản ứng của Hội Phượng Hoàng sau khi biết chuyện này… Dumbledore khẳng định sẽ tức điên cho coi, không chừng đám người đó còn náo loạn nữa ấy chứ.” Rabastan Lestrange đồng ý với suy nghĩ của anh trai mình, “Cứ làm theo lời Chủ nhân là được.”
Ba người bọn họ đưa mắt nhìn nhau. Lúc mới đầu vợ chồng Lestrange bị điều tới thế giới Muggle, cả hai người đều không hề muốn đi, nhưng là lệnh Voldemort cho nên đành phải nghe theo. Sau này, bọn họ mới phát hiện ra điểm tốt của nhiệm vụ này. Số lượng dân Muggle lớn hơn Pháp sư rất nhiều… Gia tộc Lestrange vốn làm nghề buôn bán, đối với chuyện kiếm tiền vô cùng thích thú. Mà bây giờ lại có thể kiếm được rất nhiều tiền, có thể nói là tiền vào như nước. Mà con đường làm quan của Rodolphus cũng vô cùng thuận lợi, có quyền lực trong tay, mới biết tốt như thế nào. Còn Rabastan, hắn coi việc bồi dưỡng Tử Thần Thực Tử từ trong trường học là mục đích của mình.
“Đương nhiên rồi.” Tuy rằng Bellatrix vẫn cảm thấy không thoải mái, nhưng giọng điệu cũng dịu đi ít nhiều.
Lucius Malfoy nhìn bọn họ, trong mắt lóe lên sự ghen tỵ. Có điều hắn khống chế rất tốt, không một ai phát hiện ra. “Không quan tâm chuyện Kẻ Được Chọn nữa, Chủ nhân hẳn có ý lộ diện trước người khác, đây mới là chuyện quan trọng nhất.”
“Nói rất đúng.” Borges Chester nãy giờ vẫn không mở miệng chợt lên tiếng tán thành, tầm mắt của mọi người đều chuyển sang nhìn hắn. Người này trước kia chưa từng nhìn thấy, thế nhưng bây giờ có Tử Thần Thực Tử nào không biết Chester là tâm phúc của Chủ nhân… Dám quang minh chính đại làm trong Bộ Pháp Thuật dưới danh nghĩa một Thần Sáng, đám người kia càng thêm kính sợ hắn. Từ những lời nói của Voldemort có thể đoán ra được, người này trước kia là Tử Thần Thực Tử, nhưng tất cả mọi người đều không biết hắn làm cách nào để đạt được như bây giờ. “Chúng ta nhất định phải làm tốt chuyện này.”
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.” Bellatrix không chút do dự nói. Ả nhìn quanh đồng minh của mình, khóe miệng cong lên một góc độ cay nghiệt, “Regulus không tính đến, ít nhiều gì cậu ta vẫn còn kiêng nể cậu em họ khác của tôi… Còn Severus sao thế nhỉ? Gã luôn không thảo luận cùng chúng ta. Thật không thể tin được là chủ nhân vẫn còn tin tưởng gã… Những người không có mặt trong buổi tập hợp đầu tiên đều bị…” Bellatrix chợt dừng lại, tất cả mọi người ở đây đều hiểu được ý của cô ả.
Borges Chester giãn cái trán đầy nếp nhăn ra, nói: “Nếu như tôi đoán không nhầm, Chủ nhân vừa mới cảnh cáo gã,” Hắn rất nhanh nói, “Nếu hắn dám hai lòng…” Hắn nặng nề hừ một tiếng, trong mắt đầy sát khí.
Trong khi đám Tử Thần Thực Tử đều gật đầu tán thành chuyện này thì sự kinh ngạc của cụ Dumbledore lại không thể dùng từ ngữ nào để hình dung được, “Anh vừa nói… Harry ở cạnh Voldemort?” Cụ Dumbledore ngồi trước bàn làm việc nâng mắt lên, cặp mặt kính nửa vầng trăng không che được sự sửng sốt trong đôi mắt xanh. Snape đứng trước mặt cụ, trơ mắt nhìn lọ mực bị đổ, nhuộm đen cả mảnh giấy da dê.