"Tô Diệu!"
Một âm thanh giống như tiếng hống của sư tử Hà Đông nổ vang bên tai, theo đó đến còn có cảm giác rung động kịch liệt.
Mí mắt Tô Diệu chèo chống nặng nề mở ra, cố gắng để tập trung vào bóng hình trước mắt, thấy được một vẻ mặt nữ nhân với khuôn mặt đầy nếp nhăn, trong mắt tràn ngập sự tức giận.
Hắn ngẩn người, nhìn quanh một chút hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một gian phòng học xa lạ, ăn mặc thống nhất một kiểu đồng phục nửa các sinh viên đại học ánh mắt đồng loạt tụ tập ở trên người hắn, trước mặt là một nữ nhân nộ khí trùng thiên. Nhìn hẳn là giáo sư?
Ngay sau đó hắn phát hiện ra thêm trong đầu tới hải lượng tin tức kia, cảm giác tựa như trong đầu bị nhét vào nguyên một đoạn nhân sinh không thuộc về mình.
Những ký ức này giúp hắn rất nhanh ý thức được, mình chuyển kiếp rồi, đi tới thế giới song song nào đó trong một cái tên trùng hợp cũng gọi "Tô Diệu" của học sinh cấp ba trên người.
Mà trước mắt vị nữ nhân tức sùi bọt mép này, thì là cô dạy số học của Tô Diệu. Mười phần hiển nhiên, cô ấy đang dùng phương thức cường ngạnh đối với chuyện đi học ngủ gà ngủ gật này của Tô Diệu mà biểu thị cực kỳ bất mãn.
Cô giáo số học đưa tay chỉ bảng đen "Em nói cho cô nghe một chút xem, câu đề này giải như thế nào? Nếu có thể giải được cô sẽ đồng ý cho em ngủ trong lớp học!"
Tô Diệu lần theo hướng tay cô chỉ nhìn lại. Ồ, hình học không gian, vẫn rất làm cho người ta hoài niệm.
Tô Diệu không nói một lời, lặng lẽ đi đến bục giảng cầm lên phấn viết. Hắn hầu như không có suy nghĩ, thậm chí cũng không có đọc đề, trực tiếp xoàn xoạt viết lên bảng.
Sau ba phút, hắn buông phấn viết xuống, phủi tay lui ra phía sau hai bước, đáp án đã được hoàn chỉnh viết lên trên bảng đen.
"Còn lại các giải pháp khác em tạm thời có thể nghĩ đến hai loại, có điều đều không có loại nào dùng tốt. Nếu như cô cảm thấy hứng thú, em cũng có thể viết lên."
Bên dưới các bạn học bắt đầu khe khẽ bàn luận, cô giáo cũng có biểu hiện hơi kinh ngạc "Câu đề này em đã làm qua?"
Tô Diệu lắc đầu "Không biết, có khả năng đi, coi như làm qua cũng không nhớ rõ. Có điều trực tiếp muốn nghĩ cũng không cần bao lâu, dù sao cũng không tính là đề khó gì."
Không tính là đề khó?
Cô giáo trong lòng tự nhủ đây chính là loại câu đề nâng cao, bình thường bài thi bên trên cũng không thi cái loại đó, em còn nghĩ đơn giản à? Nói không phải khoác lác ai mà tin nổi?
Bên dưới lớp các học sinh một mảng xôn xao.
Xong rồi xong rồi, mình hoài nghi mình học được cái số học giả, khả năng còn sinh ra cái não giả..
Nhưng mà thiên địa lương tâm, Tô Diệu hắn là thật tâm không có ý thức được đề mục rất khó. Nói thật còn không nhớ rõ đã từng làm qua cái đó, dù sao kiếp trước thi đại học cũng đã đi qua rất nhiều năm rồi, năm đó xoát qua đề toán nói ít cũng lấy vạn mà tính, quỷ mà nhớ được là đã làm chưa ấy?
Cô giáo số học có thể không cho là như vậy, cô ấy cảm thấy khẳng định là Tô Diệu đã từng làm qua đáp án câu này rồi.
Nhưng "Giải ra đáp án sẽ đồng ý cho ngủ trong lớp học" lời này quả thực cũng là do cô ấy nói, nhưng mà cũng không khác gì như tự đánh vào mặt mình. Cô chính là cảm thấy không thể đi xuống lớp được, khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn hàng phía trước trên chỗ ngồi của một học sinh cá biệt nào đó đang nhìn về hướng này mà cười một cách vui mừng, lập tức rất giận mà không có chỗ phát tiết.
Cô giận đùng đùng đi lên trước chất vấn học sinh cá biệt đó "Em bài tập về nhà ngày hôm qua có phải hay không vẫn chưa nộp?"
Học sinh cá biệt "?"
Đây là tình huống gì? Sao đột nhiên lại chuyển cục tức qua đây?
"Còn ở đây mà cười ngây ngô? Có giỏi chi bằng nghĩ thêm đến đề mục giải như thế nào! Em nói em một chút, đã không thông minh lại còn không cố gắng."
Cô càng nói càng tức, cuối cùng thoáng nhìn qua cái tên này đi học đến bây giờ sách còn chưa có giở sách ra, nhất thời tức giận một tay lấy sách của hắn quăng cho văng ra chỗ bục giảng.
"Không học nữa không học nữa! Nhìn là đã thấy phiền rồi."
Nhưng mà cô dạy số học tựa hồ thừa dịp cơ hội này thành công bỏ qua "Giải ra đáp án sẽ đồng ý cho