Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Phân Biệt Đối Xử


trước sau

"Hả? Hóa ra bọn em là học sinh cấp ba à?" Một trong ba cô gái trẻ nhìn Tô Diệu ngạc nhiên, "Xem ra trưởng thành sớm quá nhỉ."

Nguyệt Khả Tuệ ở bên cạnh có chút xấu hổ. "Huh? Thật sao? Đây là lần đầu tiên mình bị người ta nói như vậy."

Cô gái cười ha ha, "Ah, không phải là nói em, chị đang nói về cậu nam sinh này. Thoạt nhìn, chị cứ nghĩ rằng là anh trai đang đưa em gái mình vừa bước vào trường trung học cơ sở để đi chơi thanh minh cơ."

Nụ cười của Nguyệt Khả Tuệ lập tức đông cứng lại.

Em gái vừa mới lên trung học cơ sở. Em gái trung học cơ sở.

Bằng cách nào đó mà những từ này cứ lặp đi lặp lại trong đầu, giống như không dứt ra được.

Dưới sự chỉ dẫn của hướng dẫn viên và tài xế, mọi người lần lượt lên xe. Tô Diệu và những người khác ngồi ở hàng áp chót và hàng thứ ba, còn ba cô gái trẻ ngồi ở hàng cuối cùng phía sau họ.

"Có điều thật làm người khác bất ngờ, các em có thực sự là học sinh cấp ba đi chơi vào kỳ nghỉ không vậy?" Cô gái trẻ cười khúc khích khi lên xe, che miệng lại. "Bọn chị vừa nãy còn nghĩ rằng gặp phải người kỳ quái ấy."

Bộ ba súng cối phía sau vừa bị đánh bại mặt đã biến thành màu đen khi họ vừa nghe thấy điều này.

Cái gì mà gọi là người kỳ quái chứ? Có biết nói chuyện hay không?

Chúng ta là những người dũng cảm để cố gắng cống hiến và chiến đấu cho tuổi trẻ!

Triệu Siêu nhỏ giọng thì thầm "Tại sao nhỉ? Tại sao Tô Diệu đi lên thì có thể đáp lời, mấy người chúng ta muốn nói chuyện phiếm thì bị nói thành là người kỳ quái chứ?"

"Chẳng lẽ là vì.. Nhìn hắn đẹp trai hơn chúng ta?" Ngô Dật Tranh mạnh dạn đề xuất khả năng này.

Trương Tường nghiêm túc suy nghĩ một lát, rất nhanh liền lắc đầu phủ nhận luôn khả năng này "Không, cái đó không có khả năng. Nếu như đó là hai cậu, thì cũng có thể. Nhưng với khuôn mặt của tớ, sẽ không có vấn đề gì".

Mặt khác hai anh em rất tán thành gật gật đầu, một lúc lâu sau mới đột nhiên lấy lại tinh thần phát giác ra có điều gì không đúng.

"Đợi chút! Cậu nói hai đứa tớ thì cũng có thể là có ý gì hả?"

"Thì là nghĩa đen ấy, tớ chỉ là ăn ngay nói thật thôi!"

"Cái gì! Muốn đánh nhau phải không?"

"..."

Mắt thấy ba con hàng phía sau đang vặn vẹo trong một nhóm và dường như sắp đánh nhau, cô gái không thể không che miệng và cười khúc khích, "Mấy bạn cùng lớp của bọn em thật sự rất thú vị, có vẻ như đó là một mối quan hệ tốt đấy nhỉ."

Tô Diệu ho khan một cái, đột nhiên cảm nhận thấy bản thân hai gò má trên mặt mình cũng có chút tối tăm "Không cần để ý, mấy người bọn họ bình thường đều như vậy."

"À đúng rồi, chị còn chưa biết tên của em là gì." Cô gái nói, "Tên chị là Mạnh Huyên."

"Tô Diệu."

"Nguyệt Khả Tuệ."

Tô Diệu liếc nhìn bộ ba súng cối vẫn đang chiến đấu phía sau hắn ta, quay đầu ngây người, và nói, "Ba người họ có thể coi như không thấy."

"Các em là từ đâu tới?" Mạnh Huyên hỏi.

"Thành Lâm Giang." Nguyệt Khả Tuệ nói, "Còn các chị thì sao? Là trường đại học nào?"

Mạnh Huyên mỉm cười "Cũng là thành Lâm Giang, Đại học Xây dựng Giang Thành, vì thế chúng ta vẫn là đồng hương. Trong ba ngày tới, chúng ta sẽ là đồng đội. Nếu cần giúp đỡ gì, thì hãy nói với các chị em đây, bọn chị có thể hỗ trợ chăm sóc lẫn nhau."

Sau khi đơn giản hàn huyên vài câu, đôi bên cũng không có nói gì nữa.

Cuối cùng, hai người đàn ông lên xe buýt dáng vẻ hơi khác so với những người khác trong nhóm. Rõ ràng là thời tiết khá nóng vào tháng bảy, nhưng cả hai vẫn mặc áo dài tay và quần dài. Biểu cảm trên khuôn mặt họ cứng nhắc và nghiêm túc. Tóm lại cảm thấy, so với Khởi Lư Hưu trái lại giống như một chuyên viên được cấp trên cử xuống để kiểm tra giám sát vậy.

Hai người ký tên vào mẫu báo danh ở cửa theo hướng dẫn của hướng dẫn viên, rồi ngồi xuống hai ghế trống ở hàng ghế đầu.

Mắt thấy mọi người cũng đã đến đông đủ, hướng dẫn du lịch cúi đầu cùng lái xe nói câu gì đó, tiếp theo cửa sau xe liền đóng lại. Xe buýt chở một xe hành khách chậm rãi khởi động, nhanh chóng lái xe rời khỏi bãi đỗ xe.

Trương Tường tiếp cận Nguyệt Khả Tuệ và hỏi với giọng thấp, "Ơ, ban ủy, vừa nãy mấy chị kia chưa tự giới thiệu, làm sao bạn biết họ là sinh viên đại học?"

Nguyệt Khả Tuệ giải thích: "Việc này hả, kỳ thật rất rõ ràng. Bởi vì các chị ấy trang điểm, rất dễ dàng có thể nhìn ra là phong cách của nữ sinh đại học.", "Kì thật đa số bình thường khi đi ra ngoài mà trang điểm đều là sinh viên. Giống tớ lúc ra khỏi cửa bình thường thì tương đối lười, lần này mặc dù hơi chuẩn bị một chút nhưng cũng chỉ trang điểm nhẹ."

Hàng phía trước ba tên nam sinh cùng nhau quay đầu "Hả? Cậu trang điểm rồi à?"

Nguyệt Khả Tuệ "..."

Haizz, đúng là đàn ông.

Thiếu nữ không nói, nhưng biểu cảm trong mắt cô đã truyền tải rõ ràng điều này.

Tô Diệu "Kỳ thật cậu không nói, tớ thực sự cũng không có nhìn ra."

Nguyệt Khả Tuệ nở một nụ cười dịu dàng như làn gió mùa xuân và quay đầu lại: "Nam sinh nha, không biết những thứ này cũng là bình thường! Những bé gái thì mới biết cái thứ này."

Đám Trương Tường ba người yên lặng quay đầu lại không nói lời nào.

Không biết đó có phải là ảo giác hay không, anh chàng luôn cảm thấy như thể mình bị đối xử khác vậy.

Dựa theo lệ cũ, hướng dẫn du lịch đi đến giữa lối đi nhỏ vung cờ xí bắt đầu nói lời dạo đầu cùng tự giới thiệu bản thân.

Nguyệt Khả Tuệ bị phân tâm sau khi nghe khoảng một phút, và bắt đầu nhiệt tình nói với Tô Diệu về những danh lam thắng cảnh và địa điểm nổi tiếng trên Internet mà họ sẽ đi qua.

Kỳ thật đặt tuor du lịch mà nói cũng không cần tự mình phải lên cái chiến lược gì, hơn nữa nhắc tới Nguyệt Khả Tuệ là nửa đường lên xe coi như muốn lên chiến lược căn bản không tới phiên cô ấy mới đúng, nhưng cô tựa hồ độ hào hứng rất cao vẫn là làm đủ bài.

Trong giờ đầu tiên sau khi chiếc xe được lái đi, Nguyệt Khả Tuệ không
ngừng nghỉ nói về những địa điểm hấp dẫn, đặc sắc và điển cố mà họ muốn thấy trong chuyến đi, cũng như tất cả những chỗ ăn ngon và vui chơi thú vị.

Xem ra cô ấy thực sự mong chờ hành trình này, vì vậy Tô Diệu đã cố gắng hết sức để làm ra dáng vẻ hợp tác với cô ấy một cách rất thích thú, cụ thể hơn chính là không ngừng nghỉ nói "Oh", "Uh" và "Cái đó cũng không tệ", vân vân và mây mây.

Có điều sau một giờ cô ấy ỉu xìu đi. Có thể là do cô thức dậy quá sớm và bị say xe nhẹ, mí mắt cô bắt đầu chiến đấu và ngủ thiếp đi trên vai Tô Diệu một cách kinh ngạc.

Tô Diệu cũng đã không có quấy rầy cô, để đầu cô tựa vào vai trái và ngủ ngon lành, trong khi tay phải rút điện thoại ra và bắt đầu quét Weibo.

Xe buýt vẫn đang di chuyển, và bây giờ nó dường như đang lái xe trên một con đường ngoại ô. Có lan can chống va chạm mạ kẽm ở hai bên đường, và bên ngoài đường là một cánh đồng hoa cải dầu, một làn gió mát thổi xuống cánh đồng rau, như thể có những gợn sóng trên hồ.

Bầu trời có chút u ám trong một thời gian, những đám mây tụ lại như chì và bầu không khí oi bức trong xe khiến mọi người hoang mang.

Tô Diệu khóa điện thoại và nhét nó trở lại trong túi. Hắn nhìn sang bên Nguyệt Khả Tuệ, người đang gối đầu trên vai hắn, ngủ một cách ngon lành.

Không thể nói tại sao, nhưng hắn ta cảm thấy giống như.. một loại linh cảm xấu.

Khoảnh khắc tiếp theo, Tô Diệu rất chắc chắn rằng hắn ta nhìn thấy một chùm ánh sáng từ khóe mắt. Một tia sáng vàng, rất chói mắt bay xuống lối đi giữa ghế xe buýt.

Nhưng ánh sáng thì thoáng qua và biến mất trước khi hắn có thời gian nhận ra nó là gì.

Ngay sau đó là trời đất quay cuồng làm cho người ta khó mà quên được, cảm giác giống như bị ném vào chảo dầu lửa đang cháy mạnh, bị xẻng sắt của đầu bếp lật qua lật lại.

Thân xe của chiếc xe buýt nghiêng một chút, đâm sầm vào lan can, và duỗi thẳng cơ thể nó dưới lực bật lại và đổ xuống đường. Thân và lan can dài tạo thành một góc khoảng ba mươi độ, bịt kín hầu hết cả con đường.

Quán tính tốc độ khiến Tô Diệu cảm thấy như mình bị ném xuống ghế trước, rồi ngã xuống sàn nhà bẩn thỉu. Một loạt những thứ mềm mại áp vào ngực hắn, và hắn không mất nhiều thời gian để nhận ra rằng đó là Nguyệt Khả Tuệ vẫn đang ngủ trên vai hắn.

Cô ấy dường như cũng đụng phải, nhưng Tô Diệu đã đảm nhiệm như một cái đệm thịt khi cô ấy ngã xuống, vì vậy nó cũng không quá nghiêm trọng. Đối với bản thân Tô Diệu.. chỉ có thể nói rằng gần đây hắn đã trở nên da dày hơn rất nhiều, nên không có trở ngại gì lớn.

Nguyệt Khả Tuệ chống dậy từ trên người Tô Diệu trong một tư thế hơi tệ, mở mắt ra và trông có vẻ mờ mịt, "Chuyện gì đã xảy ra?".

".. Không biết. Nhưng nếu như có thể trước tiên là cậu từ trên người tớ xuống, thì nói không chừng chúng ta có thể sẽ làm rõ được."

Nguyệt Khả Tuệ mới chú ý đến vị trí khủng khiếp của hai người họ, và vội vàng đứng dậy với một tiếng "Ah" lớn.

Có rất nhiều tiếng hò hét trong xe, và mọi người dường như đang ở trong tình trạng đều không được tốt lắm.

Rất nhanh có người ý thức được có thể là xuất hiện tai nạn giao thông. Có người khẩn trương đề xuất báo cảnh sát gọi xe cứu thương. Người ngồi ở ghế trước đã đứng dậy để kiểm tra tình trạng của tài xế.

Ngay sau đó thì người đó hét lên.

Tô Diệu cũng nhìn qua --chiếc ghế phía sau lưng tài xế đã bị đâm thủng hoàn toàn, để lại một lỗ tròn ở phần tựa lưng bị cháy thành màu đen.

Đầu của người lái xe bị đập vào kính chắn gió chảy be bét máu, và anh ta nằm bất tỉnh bên cạnh -- nhưng thực tế anh ta đã chết trước đó. Ngoài ra còn có một cái lỗ ở sau lưng anh ta, và miệng vết thương bị nhiệt độ cao đốt cháy khét lẹt. Và còn có một lỗ như vậy trong kính chắn gió phía trước của xe.

Tô Diệu biết rằng tia sáng hắn nhìn thấy trong chớp mắt vừa nãy không phải là ảo ảnh.

Một tia laser bắn xuyên qua kính chắn gió từ phía trước và xuyên qua cơ thể người lái xe, gây ra vụ tai nạn.

Có tiếng kim loại cọ xát từ hướng cửa truyền lại, cánh cửa bị lõm vào phía bên trong, kim loại phát ra tiếng rên rỉ, nghe tựa như có người từ bên ngoài dùng sức rất mạnh đập vào cánh cửa này.

Hai giây sau, cửa xe mở ra -- hoặc là nói bị người ta dùng bạo lực đạp vào.

Một người đàn ông tóc vàng mặc áo sơ mi sọc xanh và quần jean bình thường bước vào. Với điếu thuốc trong miệng, gã ta cứ chơi với năm ngón tay trong tay phải, trông như một kẻ ngốc, chỉ kém không có đem mấy chữ "Tao là người xấu" viết lên trên mặt.

Gã ta đi đến phía trước của chiếc xe, đá văng thi thể người tài xế đi bằng đôi giày da để nhường không gian cho mình, sau đó đi về phía đám đông và dừng lại.

"Lần đầu tiên gặp mặt, xin tự giới thiệu bản thân một chút, tên của tao là Lặc Tề, đến từ tổ chức quốc tế nào đó, nghề nghiệp nha.. Coi như là một phần tử khủng bố đi."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện