Kết quả cuối cùng Tô Diệu vẫn là không có cùng Trương Tường đi về với nhau.
Khoảng mười mấy phút sau khi tan học là náo nhiệt nhất, sau khoảng thời gian đó cả tòa nhà giảng đường về cơ bản đều không còn bất cứ người nào.
Vào tối thứ sáu, học sinh không bao giờ phải học vào buổi tối và các giáo viên cũng không bao giờ họp thêm giờ vào thời gian này, tiếng chuông tan học vang lên, trong vòng hai mươi phút tất cả mọi người bên trong tòa nhà giảng đường cơ bản đều đi về sạch sẽ.
Qua sáu giờ tối trong tòa nhà giảng đường càng là cơ bản không có đến nửa cái bóng ma nào, kể cả là những học sinh phải ở lại trực nhật quét dọn vệ sinh cũng sẽ không ở lại đến muộn như vậy. Căn bản các học sinh quét dọn vệ sinh cũng không có bao nhiêu khả năng là dọn dẹp nghiêm túc, đa số người bình thường đều chỉ đối phó qua loa một chút để hoàn thành nhiệm vụ, những người quét dọn đến năm giờ năm mươi phút còn chưa về đã được coi như là tương đối nghiêm túc có trách nhiệm rồi.
Nhưng lúc này đồng hồ treo tường phía trên bảng đen của lớp học đã chạy tới vị trí sáu giờ mười phút tối, vậy mà Tô Diệu vẫn còn ở lại trong phòng học cần cù chăm chỉ làm việc.
Nhưng điều này không phải vì hắn ta có ý thức cao như vậy, tự nguyện dành thời gian cuối tuần quý giá cống hiến cho lớp, mà bởi vì hắn ta có tồn tại một người giám sát nhỏ cực kỳ nghiêm túc và có trách nhiệm, hắn muốn chạy cũng chạy không được.
Công việc trực nhật bình thường đều là hai người một tổ. Tô Diệu vận khí không tệ, người được phân công đến làm cùng hắn là một người tướng mạo rất xinh đẹp ngọt ngào, gọi là Nguyệt Khả Tuệ, chiều cao không đến một mét sáu, thân thể yêu kiều thịt dễ (á đù chắc ý tác giả bảo ẻm này dáng ngon mà thôi ^^). À không đúng, là để dễ dàng ở chung giúp người tạo niềm vui.
Có câu nói nói rằng nam nữ sẽ không mệt mỏi khi làm việc cùng nhau, và thật hợp lý khi nói rằng nhóm này có vẻ như rất là may mắn, nhưng Tô Diệu lại không cảm thấy như vậy.
Bởi vì cái cô Nguyệt Khả Tuệ này, là ủy viên ban lao động của bọn hắn, vẫn là người nghiêm túc không thể tưởng tượng nổi phụ trách cái loại công việc kia.
Mỗi thứ sáu ở lại cùng với cô ấy dọn dẹp, có điều khẳng định là quá sáu giờ tối cũng không được đi về.
Nếu như bạn mà muốn chuồn sớm cô ấy ngược lại cũng sẽ không buồn ngăn cản bạn, chỉ là sẽ mở to một đôi con mắt sáng như tuyết, nói một cách ngạc nhiên "Này? Cậu thế mà muốn đi rồi sao?"
Sau đó đợi đến khi bạn trả lời chắc chắn cố ấy sẽ thất vọng phất tay với bạn nói bái bai, sau đó tự mình một người lẻ loi trơ trọi ở lại trong phòng học tiếp tục ra sức lau bảng đen, quét rác, lau nhà. Cái bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn kia sẽ làm cho bạn không tự chủ được sinh ra một loại hổ thẹn cùng cảm giác áy náy.
Cho nên bạn không thể không ở lại theo cô ấy tiếp tục hoàn thành công việc một cách nghiêm túc.
Sáu giờ mười phút tối, nhiệm vụ hôm nay cuối cùng cũng kết thúc. Nguyệt Khả Tuệ tươi cười ngọt ngào "Vất vả rồi! Hiện tại làm phiền cậu cầm cây chổi cùng đồ lau nhà đi cất đi thôi, còn tớ sẽ đi giặt khăn lau."
Tô Diệu gật đầu, nhấc cái chổi cùng đồ lau nhà lên ra khỏi phòng học.
Phòng học bọn hắn ở trên tầng bốn, mà phòng lưu trữ đồ chỉ ở tầng số lẻ mới có, cho nên hắn phải đem dụng cụ cất trả lại ở tầng ba.
Lúc hoàng hôn chiều tà treo lơ lửng trên bầu trời bên ngoài tòa nhà giảng đường, mặt trời lặn giống như một đĩa ngọc bích trên những đám mây. Hoàng hôn tối dần, ánh nắng xuyên thấu qua mấy cửa sổ trên hành lang chiếu lên sàn gạch.
Thiết kế tòa nhà giảng đường của trường trung học số hai thành Bắc này cực kém, đó là một vấn đề mà phụ huynh của mỗi học sinh đã phải chửi bậy rất nhiều lần. Mỗi ngày vào buổi chiều, lối đi gần như tối tăm, và không thể nhìn thấy mặt trời, chỉ có một mảnh hoàn chỉnh ánh nắng chỗ góc cua mỗi tầng.
Tô Diệu chậm rãi bước trên bậc nghỉ cầu thang giữa tầng ba và tầng bốn trong bóng tối, chuẩn bị tiếp tục xuống tầng ba dọc theo cầu thang, nhưng bước chân chợt dừng lại giữa đường.
Hắn cảm thấy có thứ gì đó.
Đó là một loại cảm giác thật kỳ diệu, giống như có người lặng lẽ thổi hơi lạnh vào cổ của hắn, khiến cho toàn thân lông tơ dựng đứng.
Hắn cảm thấy toàn thân mỗi một tế bào cũng giống như đang liều mạng nói với chính mình thứ gì, một âm thanh nào đó tại đáy lòng liều mạng nói cho hắn biết mau trốn đi.
Hắn nhìn thấy một cái bóng đen sì xuất hiện từ chỗ góc rẽ