"Tớ đây có gửi, anh ấy có thể không phản hồi tớ." Vân Li lúng ta lúng túng nói, thanh âm càng ngày càng nhỏ, "Trước đây tớ muốn xin phương thức liên hệ của anh ấy, anh ấy chưa cho tớ đấy......"
"Đó là trước kia, không có nghĩa là tương lai." Đặng Sơ Kỳ khuyên răng cô, "Hơn nữa, Li Li nếu tớ không đoán sai thì, có phải từ lúc muốn xin thông tin liên lạc, cậu vẫn luôn thích anh ấy?"
Vân Li không nói gì, cúi đầu, thưởng thức quả bóng nhỏ trên tay.
"Cậu có biểu lộ với anh ấy không?"
Vân Li lắc lắc đầu.
"Cậu cảm thấy anh ấy biết không?" Vân Li vẫn là lắc lắc đầu, "Anh ấy coi tớ là tiểu bối như Phó Chính Sơ ấy, rất bình thường với tớ." Nghĩ đến hơn 100 tin nhắn chưa đọc, Vân Li rầu rĩ nói: "Nếu đã biết, khả năng sẽ không bao giờ để ý đến tớ."
Biết được tính tình của Vân Li, Đặng Sơ Kỳ có chút không đành lòng: "Cậu có chủ động một chút không?"
Vân Li lập tức nói "Tớ có á."
"Cậu chủ động thế nào, nói thử đi."
"Tớ nói chuyện với anh ấy......"
"Sau đó thì?"
"Chính là, nói chuyện......"
"......"
Ước chừng không còn hy vọng gì với tính cách của Vân Li này, Đặng Sơ Kỳ bắt đầu khuyên: "Quên đi, nếu không chúng ta vẫn sớm từ bỏ một chút, thật ra cậu nhỏ của Hạ Hạ cũng không có gì tốt, ngoài trừ khuôn mặt ra thì, gia cảnh tốt.
"Hơn nữa, tính tình anh ấy cũng không được tốt lắm nhỉ? Ngày nào cũng mặt lạnh, cậu cũng không dám nói chuyện với anh ấy, hai người cứ như diễn kịch câm vậy."
Mới vừa nói xong, cô nàng liền thấy Vân Li nhìn chằm chằm cô nàng, bộ dáng không mấy vui vẻ, "Anh ấy chỉ là không thích nói chuyện, vừa rồi cậu không thể nói anh ấy như vậy,anh ấy là người rất tốt."
Đặng Sơ Kỳ ngây ngẩn cả người, suy nghĩ nửa ngày, không biết thanh tâm quả dục của Phó Chí Tắc, sao tương xứng cái mặt lạnh như băng sương này.
"Li Li, cậu có thể không," sợ khả năng xúc phạm tới cảm tình của cô, Đặng Sơ Kỳ ói một cách thận trọng, "Chỉ là bị mặt anh ấy hấp dẫn? Mặt này nhìn thì chán, hai người ở bên nhau quan trọng nhất vẫn là tính tình."
Vân Li lắc đầu, nói: "Nếu là khuôn mặt của Phó Chí Tắc, tớ có thể nhìn cả đời."
Đặng Sơ Kỳ: "Nếu sau này gương mặt này có thể bị phụ nữ khác nhìn, cậu chấp nhận được không?"
Vân Li nhớ tới buổi tối ngày đó Phó Chí Tắc ngồi ở một bên im lặng mà nhìn cô chơi pháo hoa.
Nghĩ đến cảnh tượng tương tự phát sinh giữa anh và người phụ nữ khác, Vân Li chỉ cảm thấy hô hấp trực tiếp như bị cắt đứt.
Cô nhìn về phía Đặng Sơ Kỳ, suy tư, hỏi: "Vậy cậu cảm thấy, tớ nên theo đuổi anh ấy sao?"
Đặng Sơ Kỳ khẳng định gật gật đầu.
"Vậy cậu cảm thấy, xác suất thành công cao không?"
Đặng Sơ Kỳ gật gật đầu, "Có lẽ là 0.1% chăng."
"......"
Vân Li chỉ bị theo đuổi.
Khi còn ở đại học có nam sinh tỏ hảo cảm với cô, mua cho cô những món quà nhỏ, rủ cô đi chơi nhưng cô đều từ chối.
Vân Li không có ý nghĩ phát triển, không thích ở cùng với những người mà cô cảm thấy không thân, trải qua vài lần bị theo đuổi đều để lại cho cô những hồi ức không tốt.
Đặng Sơ Kỳ là người tâm địa gian xảo, người đàn ông yêu cô nàng thì nói, người đàn ông không yêu cô nàng thì đổi, cũng không có biện pháp cho Vân Li cái đề xuất gì.
Hai người lên mạng tra rất nhiều tư liệu, phần lớn các đề xuât là thả thính xong liền chạy —— đừng quá trực tiếp, tạo nhiều cơ hội vào, chờ đối phương thích mình, thì chọc thủng tầng giấy này.
Vân Li cũng có thể tưởng tượng, nếu bây giờ cô tỏ tình với Phó Chí Tắc, phản ứng của anh, đại khái chính là từ chối trực tiếp, sau này sẽ giảm tiếp xúc.
Lúc này sắp chín giờ, Đặng Sơ Kỳ cũng đến giờ rời đi, trước khi rời đi, cô nàng hỏi Vân Li có muốn gọi điện cho Hạ Tòng Thanh không, có lẽ họ vẫn còn ở trong nhà Phó Chí Tắc.
Phản ứng đầu tiên của Vân Li là từ chối, nhưng dưới ánh mắt của Đặng Sơ Kỳ, đành phải gật gật đầu.
Trước cuộc gọi, Vân Li sửa sang lại kiểu tóc của mình.
Lần này khác với lần trước, tương đương với hạ quyết tâm lần đầu tiên thử theo đuổi Phó Chí Tắc cái thứ nhất nếm thử, thời điểm tiếng điện thoại vang lên, ngực Vân Li phập phập phồng phồng, trong đầu đã xẹt qua vô số khả năng thất bại trong tương lai.
Trước khi cô cúp trước, Phó Chính Sơ tiếp.
Có thể nhìn ra, bối cảnh ở chỗ Phó Chính Sơ giống với phong cách trong ảnh, phỏng chừng còn chưa về.
"Chị Kỳ kỳ, điện thoại của chị em ở chỗ em, em không biết chị ấy ở đâu cae." Phó Chính Sơ đứng dậy nhìn xung quanh rồi lại về trước ống kính.
"Mọi người còn đang ăn cơm sao? Xem ra bên kia rât náo nhiệt nhỉ." Đặng Sơ Kỳ có lệ mà nói hai câu.
Phó Chính Sơ bắt đầu nói cho các cô bữa tiệc hôm nay, không hai phút, Đặng Sơ Kỳ ngắt lời cậu ta, hỏi: "Có những ai?"
"Cậu nhỏ với anh Thanh Tống đều ở đây, ừm, các chị muốn chào hỏi bọn họ không." Sau khi nói xong Phó Chính Sơ đứng dậy, không thấy ống kính, có vẻ là đang lên lầu.
Đặng Sơ Kỳ đẩy đẩy điện thoại, phần lớn để hình ảnh lại cho Vân Li.
Phó Chính Sơ lên lầu hai, đi qua một hành lang, sau đó hướng ống kính vào trong phòng.
Thông qua video có thể thấy, Phó Chí Tắc ngồi ở đầu giường, cà vạt đã tháo, cúc áo cũng không cài hết.
Từ Thanh Tống đứng ở bên cạnh, cả hai người đều nhìn vào ống kính, Phó Chí Tắc hút điếu thuốc, một làn khói xám nhoáng lên trong ảnh.
Anh hơi cau mày, nói với Phó Chính Sơ, "Tắt video đi."
"Cháu đang nói chuyện video với nhóm chị Li Li.
Cậu nhỏ, cậu chào một tiếng đi."
Từ khi vào cửa, Phó Chính Sơ vẫn luôn chỉa màn hình vào chính mình, do đó Phó Chí Tắc chỉ nhìn thấy cậu ta giơ di động vào, cho rằng cậu ta đang ghi hình.
Lúc này, trực tiếp tắt điếu thuốc, thần sắc có một tia mất tự nhiên.
Khi ống kính đến gần, nháy mắt khuôn mặt vô cảm bị phóng đại.
Anh không nói lời nào làm Phó Chính Sơ có chút xấu hổ, Phó Chính Sơ quay ống kính lại: "Chị Li Li chị Kỳ Kỳ, các chị không cần để ý, cậu nhỏ không quá lễ phép rồi......"
Phó Chí Tắc thong thả ung dung nói: "Người không gặp, cậu chào hỏi thể nào."
"Cháu quên mất." Sau khi Phó Chính Sơ nói xong, Vân Li thấy màn hình bắt đầu xoay 180 độ, tiếp theo gương mặt Phó Chí Tắc lại xuất hiện ở trước màn ảnh.
Vân Li chú ý tới chiếc cúc áo vốn bị nới lỏng đã được cài lại.
Vân Li đợi một hồi, thấy anh không nói chuyện, liền chủ động nói: "Đã lâu không