Ghế sô pha ở nhà hình chữ L, Vân Dã ngồi trên ghế sô pha cạnh Phó Thức Tắc, gặm dâu tây mà anh đưa, trộm ngó anh vài lần.
Nhìn như bình tĩnh, thờ ơ với thế giới bên ngoài, con ngươi đen như mực lại lộ ra sự lạnh lùng sắc bén.
Anh không mượn lực, cả người dựa vào sô pha, khuôn mặt nhìn chằm chằm vào hướng Vân Li.
Chậc, thành anh rể của chính mình cũng không tồi nhỉ.
Vân Dã vừa nhìn lén vừa ăn vụng, Phó Chí Tắc đột nhiên hỏi cậu: "Nhìn lén cái gì?"
"......"
"Không có." Cậu quýnh lên trực tiếp ăn vài quả dâu tây, sợ bị Vân Li đấm cho bầm mắt mà nhìn cô vài lần, mới cẩn thận hỏi: "Anh trai này, anh là người tây khoa đại sao?"
"Ùw."
Phó Chí Tắc như suy tư gì đó mà nhìn về phía cậu: "Làm sao nhóc biết?"
"Ừm chị em có đề cập qua." Vân Dã tìm cái lý do, về cơ bản cậu xác định Phó Chí Tắc chính là người Vân Li dán ở trên tường hồi học cao trung, nghĩ nghĩ lại tiếp tục nói, "Anh trai này, vừa rồi em nói bậy anh đừng nghe, chị của em chưa theo đuổi ai cả, bằng không dựa vào tính cách chị ấy, người nọ có đến sao hỏa chị ấy cũng sẽ đuổi theo."
"......"
"Đến tây khoa đại chưa?" Phó Chí Tắc cho Vân Dã một quả dâu tây.
"Cảm ơn anh trai." Vân Dã ngoan ngoãn nói, Phó Chí Tắc thoạt nhìn ôn nhuận rất nhiều so với vừa rồi, cậu ăn luôn dâu tây, nghĩ nghĩ, "Chị em có dẫn em qua đó vài lần."
"Tham quan sao?" Phó Chí Tắc lại đệ cái dâu tây.
"Không phải......!Cảm ơn anh trai." Vân Dã lại tiếp nhận lần nữa, "Chị em nói có bạn chỉ ở đó, chị ấy đi tìm người đó, em thì đọc sách với chỉ ở kia."
Phó Chí Tắc không tiếp tục chủ đề này, tiếp tục tán gẫu chuyện ghi danh vào tây khoa đại với mục tiêu chuyên ngành.
Trò chơi bên Vân Li kết thúc, Phó Chí Tắc lại đẩy đĩa dâu về phía Vân Dã, "Ăn nữa đi."
Mắt thấy Vân Li đến đây, hai người không còn thời gian riêng tư, Vân Dã vội vàng nói: "Anh trai, chị của em là một người rất tốt."
"Ừ."
"Chị ấy thật sự rất hảo."
"Ừ."
"Anh cảm thấy chỉ được không?"
"......"
Vân Dã sẽ không giấu giếm tâm sự, lúc này cảm giác mưu đồ quá của bản thân rõ ràng, ăn dâu tây để che đi sự ngượng ngùng.
Phó Chí Tắc không nói gì, dung mạo hai chị em có vài phần tương tự, thần thái khi lúng túng gần giống nhau.
Khi Vân Li tháo kính ra, nhìn thấy Phó Chí Tắc ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm cùng Vân Dã, thần thái anh thoạt nhìn ôn hòa bình tĩnh rất nhiều so với ngày thường, giống như một người anh cả, mà biểu tình Vân Dã tựa như thiếu niên ngốc ngốc chưa khai hoá.
Nhớ tới lời nói khi Phó Chính Sơ uống say, trong lòng Vân Li xẹt qua bốn chữ ——
Không! Có! Khả năng! Đi!
Bà cha nhà mày.
Nuôi cáo trong nhà đây mà.
"Vân Dã, không phải em nói bài tập rất nhiều sao." Vân Li một phen giữ chặt cổ tay Vân Dã, túm cậu vào phòng.
Sau khi đóng cửa, Vân Dã nhìn thấy biểu tình Vân Li, một trận e ngại: "Em chưa nói gì cả!! Em toàn nói tốt chọ chị không mà!"
Vân Li không lên tiếng.
Vân Dã sợ: "Thật sự, em thề với trời."
Vân Li nhìn hắn: "Vân Dã, em thích nữ chứ?"
"......"
Vân Dã hiểu hàm nghĩa của cô, bực bội nói: "Vân Li chị có bệnh à."
Khi Vân Li trở lại phòng khách, Phó Chí Tắc đã thu dọn thiết bị.Cô thoáng nhìn bàn trà, trên trang giấy đã rỗng tuếch.
Vân Li sửng sốt: "Anh ăn dâu tây à?"
Phó Chí Tắc tắt mắt kính, thu lại tất cả giá đỡ vào trong túi, mới chậm rãi đáp: "Không có."
Vân Li quay trở lại phòng Vân Dã, nhỏ giọng nói: "Em ăn dâu tây chị đem ra?"
"Em không thể ăn sao?" Vân Dã vẻ mặt ngáo ngưo.
Vân Li: "Không phải! Chị có để một cái trên bàn."
Vân Dã: "Em cũng đây biết là cái nào, anh trai cho em rất nhiều."
"......"
Vân Li trừng mắt nhìn cậu một cái: "Chị bị em làm tức chết rồi, em đùng có mà ăn phần còn lại."
Vân Dã không nói nên lời: "Lần đầu tiên gặp mặt người xa lạ cũng biết để em trai chị ăn dâu tây, Vân Li chị làm chị gái 16 năm rồi sao lại không có chút tự giác vậy."
Nhớ tới chính mình cái dâu tây tình yêu kia, Vân Li chỉ cảm thấy đau lòng đến không được.
Kế hoạch cả đêm chuẩn bị đều ngâm nước nóng, vốn dĩ cô muốn cho Phó Chí Tắc mang một hộp dâu tây về, phía trên cùng có đặt hình trái tim.
Không phản ứng lại Vân Dã, cô trở lại phòng khách, Phó Chí Tắc đã thu dọn đồ đạc, thay giày đứng ở cửa.
Không ngờ anh phải rời khỏi nhanh như vậy, Vân Li đến cửa phòng, trong lúc nhất thời không phản ứng lại.
"Anh phải đi sao."
"Ừ."
Vân Dã ở trong phòng nghe thấy câu hỏi của Vân Li, mở cửa phòng, chỉ thò đầu ra: "Chị, chị tiễn anh trai một đoạn đi." Cậu lại méo mó đầu: "Bằng không sẽ không lễ phép đâu."
Vân Li lấy chìa khóa xe, mang giày, cầm áo khoác liền đuổi theo Phó Thức Tắc.
Sau khi hai người vào thang máy, cô ấn tầng trệt, nhớ tới cảnh đẹp bị Vân Dã phá đám ở phòng khách, Vân Li tức khắc có chút khẩn trương, không tự giác mà nhéo tay áo.
Xe trong nhà xe gần thang máy, sau khi lên xe, Vân Li thắt dây an toàn, hạ cửa sổ xe thông khí.
Phó Chí Tắc đứng bên ngoài ghế phụ, chậm chạp không lên xe.
Một tay anh chống cửa xe, từ góc nhìn của Vân Li chỉ có thể mơ hồ thấy anh cong người, cằm tái nhợt để trước cửa sổ xe.
Vân Li tưởng cửa xe không mở khóa, nên đưa tay ra mở cho anh.
Cửa vừa mở ra Phó Chí Tắc liền khom người tiến vào, lảo đảo mà đụng vào chỗ ngồi, thân thể Vân Li vẫn chưa thu lại, đâm đầu vào hơi thở thuốc lá, chạm vào anh một cái, Vân Li lui về sau như bị điện giật, nín thở không dám nói.
Cô nắm chặt tay lái, chỉ dám đưa mắt quan sát tình hình giao thông hai bên bãi đậu xe.
Người bên cạnh, sau một lúc lâu, Phó Chí Tắc mới thấp giọng nói: "Xin lỗi."
Nhận thấy được thanh âm anh không quá thích hợp, Vân Li quay đầu, nhìn thấy Phó Chí Tắc cau mày, tay ôm bụng, thân thể căng chặt mà cong lên.
"Anh rất khó chịu sao?" Vân Li vẫn đang lái xe, không biết làm sao, mới ra khỏi gara liền tấp vào lề.
Phó Chí Tắc dựa lưng vào ghế, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, cả người cuộn lên, gân xanh trên tay rõ ràng, ôm chặt lấy bụng.
Sắc mặt bản thân anh tái nhợt, giờ phút này càng không còn chút máu.
"Là dạ dày không thoải mái sao?" Vân Li hoảng loạn mà cầm di động, lại không cầm chắc để rớt trên người Phó Thức Tắc, "Tôi gọi 120, tôi, tôi có xe, tôi đưa anh đi bệnh viện ngay."
"Không cần." Phó Chí Tắc nắm lấy sờ di động trên tay cô, "Quen rồi, một lúc nữa sẽ ổn."
Khi lời nói rơi xuống, anh lại không buông tay Vân Li.
Vân Li không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngừng thở, chờ đợi động tác Phó Thức Tắc.
Giây phút này dài vô biên.
Chậm rãi, mày anh dần dần giãn ra, các cơ bắp căng chặt cũng thả lỏng theo.
Anh mở hai mắt, trong ánh mắt tràn đầy mệt mỏi.
Vân Li thấy thế: "Anh khá hơn chút nào chưa?"
"Ừ."
"Vậy tôi có thể đưa anh đến đi bệnh viện chứ?" Vân Li thật cẩn thận hỏi.
"Về khách sạn.
Tôi ngủ một chút."
Phó Chí Tắc không nói gì nữa.
Sau khi đưa anh đến khách sạn, Vân Li đầy bụng tâm sự mà lái xe về nhà, mới phát hiện tay mình đang phát run.
Cô ấn bàn tay đang run rẩy xuống,lo lắng sốt ruột mà đi vào bếp.
Dương Phương với Vân Vĩnh Xương đã về đến nhà, đang chuẩn bị bữa tối.
Vân Dã thấy cô trở lại, tiến đến trước mặt cô: "Hôm nay anh trai đó còn rất đẹp trai."
Vân Li suy nghĩ đều ở Phó Chí Tắc dạ dày đau sự tình thượng, thất thần mà đáp: "Ừ, sau đó thì."
"Lớn lên cũng cao, khí chất cũng tốt."
Vân Li: "Em muốn nói cái gì?"
"Vân Li, sao đột nhiên chị lại dẫn trai về nhà thế?" Hai tròng mắt Vân Dã nó sáng, khiêu khích mà nhìn chằm chằm Vân Li.
"......"
Vân Li không muốn để ý đến cậu.
Vân Dã bát quái mà tiến đến bên cạnh: "Em chắc chắn không nhận sai người nha, em thấy anh trai này chính là người chị dán trên tường đó.
Hơn nữa anh ấy cũng nói cho em biết ảnh là tây khoa đại."
"......"
"Hôm nay khi chi đi rửa dâu tây, người ta vẫn luôn nhìn chị đó, em mở cửa phòng, ảnh không để ý đến em."
"Chị theo đuổi nhiều năm như vậy, cuối cùng chờ mây tan thấy trăng sáng?"
Chờ mây tan thấy trăng sáng: chỉ cần kiên trì thì sẽ được đền đáp
Vân Li nhịn không nổi:"Sao em nói nhảm nhiều thế."
Bỏ qua hàng đống câu hỏi của Vân Dã, Vân Li đem đồ ăn lên bàn.
Vân Vĩnh Xương ngồi xuống, tâm tình thoạt nhìn không tốt, oán trách về trường học lái xe trước,