Bên ngoài quán cà phê, Vân Li dễ dàng nhận ra Doãn Vân Y đang ngồi ở bàn ngoài trời, cô ấy mặc một chiếc váy hoa màu xanh nhạt, mắt hạnh môi đỏ, tóc dài đến eo, cúi đầu viết gì đó trên vở.
Đứng một bên là một người đàn ông có dáng người thon dài, ngũ quan có nét phương tây, màu tóc với màu mắt đều sáng màu, mặc một chiếc áo khoác đen giản dị.
Anh ta mới vừa kéo ghế ngồi xuống, cười nói gì đó với Doãn Vân Y, bỗng nhiên ngẩng đầu, chú ý thấy ánh mắt của Vân Li.
Người đàn ông lại đứng lên, chủ động đi đến trước mặt Vân Li.
Doãn Vân Y nhận thấy động tác của anh ta, cũng đứng dậy đi theo người đàn ông.
Người đàn ông mỉm cười: "Cô là chị gái của Vân Dã sao?"
Vân Li gật gật đầu.
"Xin chào, tôi là anh trai của Vân Y, tên là Doãn Dục Trình." Doãn Dục Trình kéo ghế cho Vân Li, Doãn Vân Y đi theo anh ta, thẹn thùng mà kêu: "Chào chị."
Vân Li có một đoạn thời gian không quen một người lạ, cô nở một nụ cười thẹn thùng, đơn giản mà tự giới thiệu, ặt món quà của Vân Dã trên bàn.
Vân Li: "Đây là thứ mà Vân Dã nhờ tôi mang đến đây."
Doãn Dục Trình: "Còn phiền cô rồi đi một chuyến."
"Không sao, công ty tôi ngay bên cạnh."
Doãn Vân Y nhìn chằm chằm chiếc hộp một lúc, tươi cười thẳng thắn: "Vân Dã các bạn trong lớp đã mất nhiều thời gian để hoàn thành món quà, sợ chạm vào sẽ rồi, liền nhờ chị gái mang đến đây, cảm ơn ngài."
Vân Li hoài nghi mình nghe lầm: "À......!Bạn trong lớp cùng làm sao?"
Doãn Vân Y không nghĩ nhiều gật gật đầu.
"Làm sao vậy?" Doãn Dục Trình nhạy bén hỏi.
Vân Li giấu xấu hổ trên mặt, lắc lắc đầu.
Cô thực sự đánh giá cao Vân Dã, cư nhiên đưa món quà cũng không dám thừa nhận bản thân chuẩn bị.
Doãn Dục Trình không ép Vân Li ăn cơm chiều, lại kiên trì muốn đưa cô trở về.
Chỉ cách vài bước chân.
Vân Li không giỏi từ chối, liền gật gật đầu.
"Anh mang lên xe cho em hé?" Doãn Dục Trình cầm hộp quà lên, sờ sờ Doãn Vân Y đầu, "Em ở chỗ này chờ cùng chị ấy một chút."
Nói xong, anh ta nhìn Vân Li ôn hòa mà cười cười.
Xe đậu ở bãi đậu xe của cửa hàng, Doãn Dục Trình lái xe đến bên cạnh vị trí các cô, sau khi Vân Li lên xe, bất quá vài phút liền chạy đến dưới lầu.
Trước khi xuống xe, Doãn Dục Trình hỏi cô: "Nghe Vân Y nói, cô là người nam lý công?"
Vân Li gật gật đầu.
"Tôi cũng là nam lý công, đã tốt nghiệp năm trước."
Vân Dã lúc trước có nhắc tới, Vân Li không quá ngạc nhiên.
Doãn Dục Trình xuống xe, đi đến bên cạnh ghế phụ mở cửa xe cho Vân Li.
"Cảm ơn cô đã mang quà tới, nghỉ ngơi sớm chút." Doãn Dục Trình ôn thanh nói.
Vân Li đứng đó, cửa sổ ghế phụ chậm rãi hạ xuống, Doãn Dục Trình nhìn cô gật gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người cô vài giây, mới lái xe ra khỏi tiểu khu.
Cuối cùng giải quyết xong chuyện này.
Một cục đá trong lòng buông xuống, từ ngày hôm qua bắt đầu, Vân Li đã lo lắng không biết cuộc gặp gỡ này có phá hỏng mối tình đầu thanh xuân của Vân Dã không, cũng may hết thảy đều thuận lợi.
Có mùi thuốc lá phảng phất trong gió đêm, Vân Li cảnh giác mà quay đầu lại, bóng cây thưa thớt, trong bóng râm có ánh lửa như ẩn như hiện, một thân ảnh cao gầy tựa ở đó.
Bóng dáng chuyển động, Vân Li nghe thấy tiếng giày giẫm lên cành cây, đèn đường chiếu sáng ngũ quan anh.
Vân Li không thể tin vào mắt mình: "Sao anh lại ở dưới lầu nhà tôi?"
Phó Chí Tắc không trả lời trực tiếp, bình tĩnh nói: "Có gọi điện cho cô."
Vân Li liếc nhìn điện thoại, Phó Chí Tắc đúng là hơn nửa giờ trước cho cô hai cuộc, cô không nhận được.
Trên màn hình hiển thị dãy số xa lạ, là anh chủ động gọi điện, Vân Li cảm thấy kỳ lạ.
Cô cong cong mày: "Vừa rồi có chuyện, không nhận được.
Anh vẫn luôn đợi ở đây sao?"
Phó Chí Tắc không trả lời, đi xuống, Vân Li thấy giữa cổ anh có khăn quàng cổ lông cừu của cô, che khuất một phần cằm, trong tay cầm theo cái túi hoa văn rỗng, trong đó có một vài hộp bánh kem nhỏ.
Vân Li trong lòng vừa động, giương mắt nhìn phía Phó Thức Tắc: "Cái khăn quàng cổ đó......"
"Trả lại cô."
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Phó Chí Tắc kéo khăn quàng trên cổ xuống rồi ném cho Vân Li, cô miễn cưỡng tiếp được, thì mùi thuốc lá đập vào mặt
Vân Li cảm giác anh không vui.
Vốn tưởng rằng có thể anh cũng có ý nghĩ, những bánh kem nhỏ đó là cho cô, nhìn thấy mặt anh hờ hững, ảo tưởng ngắn ngủi của Vân Li tan biến.
Anh bức thiết mà trả lại cho cô.
Dường như không muốn có liên quan.
Cô có chút khẩn trương: "Anh có thể mang......"
"Không được." Phó Thức Tắc: "Cảm ơn khăn quàng cổ của cô."
Sau khi nói xong, anh cất bước rời đi.
Vân Li đứng đó phát ngốc lúc, trong lòng nặng trĩu, vừa mở cửa ra thì có một tiếng phịch, như thể có thứ gì đó ném vào thùng rác bằng sắt.
Sau khi trở về chung cư, Vân Li phải mất một lúc để bình tĩnh lại.
Cảm xúc bất an lan tràn trong lòng, Vân Li cố gắng đánh lạc hướng bản thân, rửa một củ khoai lang rồi ném vào lò nướng, khi đèn màu cam bật sáng, cô nhìn chằm chằm vết lõm trên bề mặt khoai lang màu đỏ tím mặt.
Anh chủ động đến tìm cô, nhưng không phải vì thích cô.
Anh đưa cho cô khăn quàng cổ, không biết có phải là ảo giác của cô không, động tác có chứa một tia không kiên nhẫn.
Lại liên tưởng đến thái độ lạnh nhạt của anh vừa nãy, tâm trạng Vân Li sa xuống đáy vực.
Cô không thể không suy nghĩ, có thể cho tới nay anh đều cảm thấy cô là người phiền toái.
Lúc nãy tới tìm cô, có thể là muốn từ chối cô một lần nữa.
Lò nướng không được đóng chặt, tiếng cảnh báo tích tích kéo Vân Li trở lại thực tại.
Vân Li vội vàng mà muốn giải thoát cho bản thân ra khỏi cảm xúc tiêu cực này, cô bật máy tính, tiếp tục cắt nối biên tập video động thái tuyên truyền.
Trước đây không chú ý, đoạn video quay trong EAW đã ghi lại toàn bộ quá trình Phó Chí Tắc từ chối cô, cô nhìn vài lần.
Trong phòng yên tĩnh đến tột cùng
Vân Li tắt video này đi, trong lòng hậm hực khiến cô không có ý định sử dụng bất kỳ tài liệu nào giữa chừng.
Mãi đến ba giờ sáng, Vân Li mới cắt nối biên tập xong video động thái tuyên truyền EAW, mấy ngày kế tiếp chỉ cần chỉ cần sửa những thứ vụn vặt, sau khi xác nhận với Hà Giai Mộng là có thể sửa bản thảo.
Sau khi ngủ, Vân Li cũng không cảm thấy buồn ngủ.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì dòng nước lạnh, trên thân cây kết thành sương mỏng, cô ngồi trở lại chỗ của mình, lục lọi vật liệu mà mình từng làm ra.
Đối với các hướng dẫn trên Internet, suốt đêm cô gom cái bìa cứng máy bay không người lái, đơn giản dùng thuốc màu trên mặt đất, tùy ý mà cắt video, chỉ văn án đầu với cuối.
—— "......!máy bay không người lái làm bằng tay này, tôi định tặng nó cho một người rất quan trọng."
Liền đem loại video thủ công up lên trạm E.
Lần trước gặp mặt Phó Chí Tắc, gần như là lần không thuận lợi nhất trong khoảng thời gian này.
Trong vài ngày tiếp theo, Vân Li có ý thức mà không tìm anh.
Post video máy bay không người lái được mấy ngày, phản hồi không đáng kể mấy, Trần Lệ Vinh lại chuyển tiếp đoạn video này cho cô, Vân Li cũng không kinh ngạc mấy, bây giờ cô cũng tính là một uploader có chút danh tiếng trên trạm E, đa số người ta đều biết chuyện này.
Kể từ khi hai người trở thành bạn bè, Trần Lệ Vinh tựa như mai danh ẩn tích, không nói chuyện với Vân Li, cũng không post trên vòng bạn bè.
Vân Li: 【? 】
Trần Lệ Vinh: 【 thứ này cô định đưa cho fsz sao? [ cười gian ][ cười gian ]】
fsz: fù shí zé phiên âm tên na9 đấy
Vân Li cảm thấy người mà nói thì rất đáng khinh, không định hồi âm.
Qua một hai giờ, Trần Lệ Vinh lại gửi tin nhắn: 【 cô không thể đưa anh ta cái này, fsz tạm nghỉ học chính là vì cái này.
】
Vân Li: 【 có ý gì? 】
Trần Lệ Vinh: 【 giáp mặt rồi nói [ cười gian ][ cười gian ]】
Đồng thời Trần Lệ Vinh cũng gửi cho cô rất nhiều ảnh của Phó Chí Tắc, hầu như đều là chụp lén, có một chàng trai khác trong đó không ngoại lệ.
Trần Lệ Vinh: 【 anh ta là gay thật, em gái nhỏ cô đây đừng