Gió ngừng thổi, chỉ có chùm đèn thỉnh thoảng chớp tắt.
Vân Li ngừng thở, khó tin mà nhìn chằm chằm Phó Thức Tắc.
Không phải bởi vì lời anh nói, mà là ngữ khí của anh.
Mang theo chút yếu thế tâm cam tình nguyện, dường như lại có chút làm nũng ủy khuất.
Vân Li sững người mắt nhìn phía trước, không dám giao tiếp áng mắt với anh, không tự giác mà siết chặt máy sưởi ấm mini.
"......"
Thấy cô không trả lời, Phó Chí Tắc lại giống như thúc giục mà khẽ giọng: "Hửm?"
Đầu của Vân Li hoàn toàn trống rỗng.
Hơi thở phả vào tai phải có chứa tính công kích xâm lược không cụ thể, dường như tất cả nhiệt độ một đêm này dồn vào mấy hơi thở này.
Cô bất giác sinh ra ảo giác, anh nhìn như chó săn nghèo túng cô đơn, vẫy đuôi lấy lòng.
Mọi phòng tuyến tâm lý của Vân Li ngay lập tức bị đánh chiếm.
Cô trả lời một cách không kiểm soát: "Không......"
Vừa mới nói xong, Vân Li muốn cho mình một cây búa.
A a a a a a a cô trả lời cái quỷ gì vậy!!!
Rõ ràng đã từ bỏ rồi mà!!
Sau khi nghe câu trả lời của cô, người bên cạnh không nói gì, nhẹ nhàng thả cổ tay Vân Li ra.
Khoảng cách mặt với mặt chợt kéo ra, đồng thời tránh xa nguồn nhiệt cơ thể.
Vân Li vẫn chưa hoàn hồn sau cú khiếp sợ với sự ảo não, lúc này lại hoài nghi có phải bả thân mình trả lời ổn hay không, giương mắt nhìn anh.
"Làm sao vậy?"
Phó Chí Tắc mất tự nhiên mà bỏ qua ánh mắt một bên, thần sắc u ám không rõ: "Có thể là có chút khẩn trương."
"......"
Vân Li mất đúng mực, lại cũng ý thức được, Phó Chí Tắc ở trước mặt cô hoàn toàn không có lực chống cự.
Cô nhận mệnh mà cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: "Vì sao anh hỏi tôi cái này......"
Phó Chí Tắc không lên tiếng, tay vẫn chưa rời khỏi cổ tay của cô còn nắm lòng bàn tay, ngón tay cái vuốt ve cổ tay củacô.
Mi mắt anh rũ xuống, che nửa phần ánh mắt: "Không hiểu sao?"
Anh đụng vào rất tự nhiên, tựa như mối quan hệ của họ phải thân mật như vậy.
Làn da trên đầu ngón tay tinh tế, mặc dù lạnh lẽo, cũng cào cho trái tim cô phát ngứa.
Phó Chí Tắc không nói nữa, chờ đợi người trước mặt tự vật lộn với nội tâm của mình.
Sau khi trái tim như nai con chạy loạn, Vân Li rơi vào mờ mịt cực đại.
Khả năng xuất hiện trở lại khiến đáy lòng cô trào ra vô số tia hy vọng, nhưng đồng thời cô cũng không thể quên được nỗi đau khi từ bỏ cùng với sự khó khăn mà cô giấu kín sau những lần bị từ chối.
Tiếp tục theo đuổi mặt trái của ảo tưởng, là cô kéo dài hơi tàn.
Nhưng đây là người cô tâm niệm.
Cô sợ cô lùi bước, bóp tắt ánh nến le lói cuối cùng, mang anh ra đi vĩnh viễn.
Vân Li gian nan mở miệng: "Vậy bọn họ nói anh định hẹn người......"
Không chút do dự, Phó Chí Tắc nói: "Là em."
Vân Li sửng sốt.
Phó Thức Tắc: "Người muốn hẹn là em."
Ngữ khí bình tĩnh mà chắc chắn.
Vẫn luôn là em.
Chưa từng có người khác.
"Leng keng."
Tiếng vang thanh thúy, là Phó Chí Tắc đụng phải cái ly, thân ly gõ vào bình rượu.
Vân Li đang trong giai đoạn cảm xúc dao động mạnh, dưới sự nhắc nhở của thanh âm này giống như túm được rơm cứu mạng rơm, vội vàng nói: "Anh uống say rồi."
Phó Chí Tắc nhìn cô một cái: "Tôi không có."
Vân Li không tự chủ được mà kiên trì: "Không đúng không đúng, anh uống say rồi."
"......"
"Được." Phó Chí Tắc bật cười, không phản bác tiếp tục, dựa vào sau nhìn cô, "Vậy chờ tôi tỉnh rượu."
Vân Li nhìn khóe môi anh nhếch lên, cảm thấy kỳ lạ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh cười.
Cô không thể làm ngơ, mặt mày vô lấy danh chi tình tố.
Người đàn ông dựa vào võng, cái gáy trực tiếp dựa vào dây thừng, cũng không sợ nó đong đưa, kiên nhẫn mà lại bình tĩnh mà nhìn cô.
Vân Li khó mà thừa nhận giờ phút này trái tim mình như muốn nổ tung, cô trực tiếp nhét máy sưởi mini vào trong lòng ngực Phó Thức Tắc, rối ren đứng dậy: "Tôi phải về, anh cũng có thể về chứ?"
Phó Thức Tắc: "Ừ."
Ngay khi anh muốn đứng dậy, Vân Li còn nói thêm: "Anh có thể đến muộn một hai phút được không? Bởi vì khi tôi ra ngoài chỉ có một mình."
"......"
Phó Chí Tắc lại nằm xuống, mặt vô biểu tình mà ừ một tiếng.
Vân Li đi chưa vài bước, lại xoay người lộn về.
Khi rời cô đi, tầm mắt Phó Chí Tắc vẫn dừng lại ở trên người cô, ánh mắt hai người chạm nhau, Vân Li không xác định hỏi: "Chờ anh tỉnh rượu, lời nói đêm nay có được tính không?"
Lời nói mang theo sự không tự tin cẩn thận dè dặt.
Phó Chí Tắc đơn giản nói tóm tắt rõ ràng: "Định."
Vân Li mím môi: "Vậy thì nửa bình này anh đừng uống."
Là có thể sớm tỉnh lại một chút.
Phó Chí Tắc dùng giọng mũi khẽ ừ một tiếng.
Vân Li cảm thấy không yên tâm: "Tôi mang đi cho anh."
"......"
Trên đường trở về, cơn gió lạnh thấu xương làm Vân Li tìm lại chút lý trí.
Ý nghĩ ẩn sau trong đầu đã được xác minh đên nay —— những chi tiết mà cô nghi ngờ có lẽ không phải là ảo giác.
Hôm nay anh mặc áo len màu đen tuyền, chưa từng nhìn thấy ngày hôm qua.
Anh không phải là không có quần áo để thay.
Chỉ vì cô cảm thấy đẹp, anh mới thử mà trước đây chưa từng thử.
Anh mặc cho cô xem.
Trong đoạn cảm tình nà, Vân Li ở vào một bên yếu thế, hèn mọn đến mức không dám phỏng đoán động cơ hành vi sau lưng anh.
Những gì anh vừa nói......!có phải là thừa nhận không?
Vân Li không khỏi cong lên khóe môi, trong lòng giống nhủ làm đỏ một lọ mật ong.
Cô kéo chặt áo khoác, khi đến gần nhà, cô nhìn lại, Phó Chí Tắc cách cô cả 100 mét, cũng dừng lại bước chân.
Vân Li cắm túi cọ xát một lát, nhịn không được đi qua: "Nếu không......!Chúng ta đi cùng nhau thôi, bị hỏi thì cứ nói gặp nhau trên đường."
Phó Chí Tắc gật gật đầu, đi bên cạnh người cô.
Tới cửa biệt thự, đã nghe thấy tiếng kêu la bên trong, Vân Li mở cửa đi vào, từ cổ tới mặt Trần Nhậm Nhiên đỏ bừng, có lẽ uống rất nhiều rượu.
Sau khi nhìn thấy hai người họ không hẹn mà cùng thu lại âm thanh.
Vân Li nhìn bọn họ chào hỏi, Phó Chính Sơ cản Phó Chí Tắc lại, do dự trong chốc lát, Vân Li không đi theo, sau khi lên lầu, đặt chai rượu trước cửa phòng Phó Thức Tắc.
Trong phòng vẫn có tiếng nhạc đang phát.
Vào phòng, Vân Li dựa lưng vào cửa, đợi một lúc thì nghe thấy tiếng đóng cửa bên cạnh.
Anh cũng về.
Núp sau cánh cửa, cô như nhìn thấy bóng dáng anh từ từ đi tới, cảnh tượng ảo tưởng cũng đủ khiến tim cô đập nhanh hơn.
Chỉ trong nửa tiếng đồng hồ vừa rồi, sự buồn bực bất an của Vân Li trong hai tuần qua đều biến mất trong tích tắc.
Vân Li không ngờ tới đoạn cuộc đua này này đoạn, điều mà ngay cả bản thân cô cũng không xem trọng, cuối cùng cũng có thể đạt được ước nguyện.
Những cánh buồm trôi dạt một tháng trên biển sâu, cuối cùng cũng thấy đá ngầm bên bờ.
Cô chạy vội tới mép giường, trực tiếp nằm xuống hình chữ đại (大), trong lòng vẫn cảm thấy không thể tin được.
......
Phó Chí Tắc nhìn chằm chằm cửa phòng Vân Li, đợi một lúc rồi quẹt thẻ cửa về phòng.
Ánh sáng trong phòng ấm áp, trên bàn sách gỗ vang lên những bản nhạc dân gian của thế kỷ trước.
Từ Thanh Tống dựa vào cửa sổ, lật xem một bản gốc tiếng Anh cũ trong tay, trang giấy đã ố vàng.
Phó Chí Tắc tùy tiện đặt chai rượu và ly rượu vào vị trí lối vào, Từ Thanh Tống ngó mắt, uống rượu chưa đến một nửa, thu liễm nhiều so với bình thường.
Không thấy hai hàng chữ viết, anh ta lại ngẩng đầu, đã hơn một năm chưa từng thấy thần thái Phó Chí Tắc thả lỏng như thế.
Từ Thanh Tống đưa mắt trở lại cuốn sách, cười nói: "Đi làm gì?"
Phó Chí Tắc oa trên sô pha, lướt di động: "Tỏ tình."
Từ Thanh Tống cho rằng mình nghe lầm, động tác lật trang dừng lại, nghiêng đầu, hỏi: "Tỏ tình?"
Từ Thanh Tống nghĩ nghĩ: "Vân Li?"
Phó Chí Tắc không phủ nhận.
"Giờ tôi mới suy nghĩ cẩn thận, sao tối hôm qua nhất quyết muốn mặc quần áo của tôi."
Trước đó, Thanh Tống liền phát hiện manh mối, chỉ là dùng nguyên nhân hợp tình hợp lý mà phủ nhận loại khả năng này.
Anh ta lại cười hỏi: "Có phải tôi chậm trễ chuyện của hai ngươi không?"
Phó Chí Tắc cúi đầu suy nghĩ một chút, mới nhạt nhạt nói: "Như vậy khá tốt."
Từ Thanh Tống: "?"
Cô không tìm anh.
Nếu anh muốn gặp cô, bản thân phải chủ động tìm.
Phó Chí Tắc luôn cảm thấy bản thân mình là người sẽ không chủ động.
Thì ra anh sẽ làm.
Phó Chí Tắc không nhiều lời nữa, Từ Thanh Tống nhìn quả cầu nỉ trong lòng bàn tay anh: "Trong tay kia chính là vật đính ước tín à?"
Phó Chí Tắc ừ một tiếng.
Thu dọn xong sách, Từ Thanh Tống đứng dậy, hiếu kỳ nói: "Cho xem?"
Phó Chí Tắc liếc nhìn anh ta một cái, không để lý, giấu giấu máy sưởi mini vào bụng.
Thấy anh vô tình chia sẻ, Từ Thanh Tống cũng không hỏi nhiều, đưa cho anh hai tấm vé thảo cầm viên: "Ngày mai lễ Giáng Sinh, cậu có thể đưa cô ấy đi thảo cầm viên chơi."
Phó Chí Tắc không từ chối.
Từ Thanh Tống không quên dặn dò: "Chuẩn bị một món quà nhỏ đi."
Phó