Vân Li đứng đó phát ngốc trong chốc lát.
Ban đầu cô cho rằng, Phó Chí Tắc nói chuyện yêu đương hẳn là loại trạng thái đám mây xa xôi không thể với tới, lại không nghĩ rằng anh cũng có một mặt rất đáng yêu.
Không biết từ "đáng yêu" này có thích hợp không.
Có công nhân khác kêu Vân Li qua kia hỗ trợ, cô che che gương mặt, để bản thân thoát khỏi cảm xúc vừa rồi, tùy tiện gửi Phó Chí Tắc cái icon.
Nhóm học sinh cao trung trong hội trường trải nghiệm là Nhất Trung ở Nam Vu, nghe nói là chương trình học của lớp thông tin được điều chỉnh sắp xếp để học sinh có thể trải nghiệm ngay tại hội trường thực tế ảo gần nhất.
Trong vài ngày tới, các trường từ Nam Vu tới EAW.
Khi gần đến giờ tan sở, Doãn Dục Trình tìm Vân Li, nói lịch trình của anh ta có sự thay đổi, trước tiên về Nam Vu.
Muốn gặp cô tối nay.
Khi đến quán cà phê, Doãn Dục Trình đã đợi sẵn, anh ta để tâm với Doãn Vân Y nhiều hơn Vân Li đối với Vân Dã.
Cô ngồi vào ghế đã bị kéo ra từ trước, sau khi ngồi xuống, Doãn Dục Trình liền khách khí nói: "Thời gian làm việc kêu cô ra, có phiền đến cô không?"
Vân Li lắc đầu: "Không sao, nói chuyện với anh xong tôi có thể quay lại làm việc."
Vân Li đi thẳng vào vấn đề: "Vân Dã là thảo luận trong bưu thiếp nói sẽ đến vào kỳ nghỉ đông sao?"
"Đúng vậy," Doãn Dục Trình uống trà, "Vân Y đọc bưu thiếp thì nói chuyện này với tôi, hỏi ý kiến của tôi."
Doãn Dục Trình: Thực ra tôi cũng không muốn quản việc này, nhưng bưu thiếp này bị ba mẹ tôi bắt gặp." Bộ dáng anh ta đau đầu: "Tóm lại, để hai người bọn họ đi chơi riêng với nhau, cũng tương đương với việc thúc đẩy bọn họ yêu sớm, cho nên đến lúc đó tôi cũng sẽ đi cùng."
"......"
Tưởng tượng ra cảnh ba người họ cùng nhau đi dạo, tận đáy lòng của Vân Li mà đồng tình với Vân Dã.
Doãn Dục Trình tiếp tục nói: "Nhưng một mình tôi trộn lẫn đi cùng hai người bọn họ, lại giống cái bóng đèn lớn.
Đến lúc đó có thể mời cô đi cùng chứ?"
Vân Li không phản ứng lại đây: "Gì cơ?"
Theo bản năng cô muốn từ chối, nhưng nhất thời không biết làm như vậy có thích hợp hay không, nên không đáp: " Để tôi về thương lượng với em trai một chút."
Nghe được lời cô nói, Doãn Dục Trình cúi đầu cười cười, mở túi lấy ra một cái hộp trước mặt Vân Li: "Lần trước cô mang qua quà lại cho Vân Y, khoảng thời gian trước chúng ta đi ra ngoài chơi, em ấy chuẩn bị một món quà cho cô."
Đó là cái hộp màu tím sẫm, Vân Li cảm thấy mình không làm gì cả, chần chờ nói: "Nếu không lấy về cho em ấy đi? Đó không phải là vấn đề lớn."
Doãn Dục Trình cười nói: "Không đáng giá, nhận lấy đi.
Hy vọng cô có thể thích."
Anh ta không tiếp tục trì hoãn với cô, gọi hồng trà cho cô cũng là một ly mang đi.
Vân Li nhận hộp, đứng dậy chào tạm biệt anh ta.
Một lần nữa, vì bôn ba chuyện của Vân Dã, sau khi Vân Li trở về chỉ muốn mắng Vân Dã một trận.
Click mở cửa sổ trò chuyện của Vân Dã, nhập vào nói: 【 bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn chị gái tới chùi đít cho em à.
】
Vân Dã: 【 [ nghi vấn ] 】
Vân Li đành phải nhẫn nại tính tình nói ra chuyện này.
Vân Dã: 【 có thật anh ta muốn đi cùng chúng em sao? 】
Vân Li: 【 chẳng lẽ chị bịa chuyện? 】
Vân Dã im lặng một lúc:【......】
Năng lực tiếp thu người trẻ tuổi tương đối mạnh, cách vài phút, Vân Dã lại tới: 【 Vân Li, chị đi chung với chúng em đi.
】
Vân Li không hiểu.
Vân Dã: 【 tới đi tới đi mà 】kèm theo icon "van xin".
Vân Li: 【 làm gì 】
Vân Dã có chút ngượng ngùng: 【 chị đi cùng với bọn em đi, đến lúc đó chị giúp em lôi anh trai cậu ấy nha.
】
Vân Li chém đinh chặt sắt từ chối nói: 【 không được.
】
Vân Dã: 【 đi mà.
】
Vân Li: 【 không được.
】
Không trả lời lại tin nhắn Vân Dã, sau khi về EAW, Vân Li mở hộp ra nhìn thoáng qua, là lắc tay thạch anh màu xanh nhạt.
Cô tùy tiện bỏ vào hộp, nhớ món quà Giáng Sinh mình tặng cho Phó Chí Tắc.
Có vẻ quá mức đơn sơ rồi.
Luôn có loại cảm giác Phó Chí Tắc bị thua thiệt.
"Nhàn Vân lão sư, cô đón giao thừa như nào vậy?" Hà Giai Mộng nhàm chán tới hỏi hỏi.
Phải đón giao thừa à.
Những năm trước, cô thường về nhà chơi game với Vân Dã cả đêm.
Nghĩ đến cuộc nói chuyện hôm qua với Phó Chí Tắc, Vân Li không chút kiêng dè nói: "Chắc là cùng bạn trai ấy."
Hà Giai Mộng trầm mặc vài giây sau khi nghe cô nói, sau đó kinh ngạc mở to mắt: "Nhàn Vân lão sư, cô có bạn trai á." Cô ta nhớ tới gì đó, có chút ảo não: "Trước đây tôi tác hợp cô với Phó Chí Tắc, còn không phải đang giúp người ta cạy góc tường à."
Vân Li: "Cũng không hẳn......"
Hà Giai Mộng đẩy vai cô vào người cô, cười xấu xa nói: "Nhàn Vân lão sư, như vậy không tốt đâu, có bạn trai phải một lòng nha."
Vân Li: "Tôi yêu đương với anh ấy......"
Hà Giai Mộng không nghe rõ, tò mò hỏi: "Với ai cơ?"
"Phó Chí Tắc."
"......"
Trên mặt Hà Giai Mộng khiếp sợ diễn càng khoa trương.
Cô ta hít hà một hơi, khó tin nói: "Là Phó Chí Tắc mà tôi biết sao?"
Vân Li cười cười: "Ừ."
Hà Giai Mộng phản ứng, lại có thể khiến Vân Li cảm thấy có chút......
Thích?
Vẻ mặt của cô ta như muốn nói, Nhàn Vân lão sư, cô quá trau bò rồi, lại có thể hái đóa hoa cao lãnh xuống! Cũng không biết có phải hay trước kia theo đuổi Phó Chí Tắc bị nhục quá nhiều không, cả người Vân Li trong trạng thái bay bổng.
Vừa rồi Hà Giai Mộng nói không cảm thấy cô có bạn trai.
Từ khi biết Phó Chí Tắc cũng không để ý ccô nói với người khác, Vân Li muốn cả thế giới biết bọn họ là một cặp.
Cô mở ảnh chụp chung chuyến du ngoạn trong đêm mở ra Giáng Sinh, anh mang khăn quàng cổ của cô, thần thái thả lỏng mà nhìn máy ảnh.
Vân Li chuyển ảnh chụp chung qua cho Phó Chí Tắc: 【 em để màn hình khóa nha.
】
Nhìn vào chiếc khăn trong bức ảnh, Vân Li nghĩ đến mình c ó thể đan một chiếc cho anh, coi như là quà đền bù đêm Giáng Sinh.
Sau khi tan sở, cô đi ra ngoài mua một ít chỉ bông.
Sau khi tính toán thời gian, nếu cô đan ngày đêm, chờ anh về cũng sắp hoàn thành.
Cô là tay mơ, chưa bao giờ đan trước đây.
Từ đêm đó, Vân Li dành hết tâm sức cho việc đan khăn quàng cổ.
Hầu như không có thời gian rảnh nói chuyện với Phó Chí Tắc, cô vừa nhấc đầu dậy đã qua ba bốn giờ, cô mới nhớ tới