Vân Li hết sức chăm chú để ý động tĩnh ngoài cửa: "Em trai em đang ở ngoài......"
Phó Thức Tắc: "Vậy dùng máy bay vận chuyển em trai về đi." Khuôn mặt anh cọ cọ tóc mềm mại của cô, cánh môi bên cạnh nhẹ cọ vào má với cổ cô.
Đồ trong tay làm không xong.
Cô nỗ lực mà đối kháng, hết sức chuyên chú cắt táo.
Phó Chí Tắc dùng môi cọ qua tai phải, nỉ non: "Li Li......"
A a a a a a.
Cô muốn điên rồi.
Vân Li chịu không nổi, dừng việc đang làm, vặn vòi nước rửa tay, cố ý không tắt nước.
Xoay người, bắt gặp ánh nhu hòa của anh, khí thế của cô lại không đủ như vậy, vừa định thô bạo hôn anh một chút, nháy mắt lại nhát gan.
Ánh mắt cô từ mắt anh.
Chuyển đến cánh mũi anh, cuối cùng dừng lại trên môi anh.
Vân Li nuốt nuốt nước miếng.
Cô bị trêu chọc đến tim ngứa, vô ý thức mà ngẩng đầu lên, anh khẽ nâng cằm cô, môi phủ lên, tiếng máy chiếu trong phòng khách bay thật sự xa, Vân Li nghiêng người câu lấy cổ anh, không tự giác tiến lên hai bước, đè anh lên tường.
Dồn anh đến góc tường, mặt mày cô tất cả đều là tình ý, cổ áo anh cũng bị cô làm loạn, hai người nỗ lực mà khống chế tiếng hít thở của mình.
Môi Phó Chí Tắc nhiễm màu máu, ở bên tai cô nhẹ giọng nói: "Hiện tại khá cường thế."
Vân Li đã định thần, nhớ tới chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, không tự giác nói: "Em cũng muốn cường thế với những người khác."
Không muốn thu mình trong các mối quan hệ giữa người với người.
Phó Chí Tắc hôn hôn cái trán của cô: "Sẽ làm được." Vuốt ve khóe mắt cô, anh tiếp tục nói: "Hiện tại làm khá tốt."
Vân Li bị anh khen có chút lâng lâng, Phó Chí Tắc cười nhẹ một tiếng, cam chịu mà dựa vào tường, "Tiếp tục đi."
"......"
......
Vân Dã còn ngồi trên sô pha buồn chán, cảnh tượng trên màn hình không ngừng thay đổi, ánh mắt cậu lại hướng về cửa phòng bếp.
Nhìn thời gian.
Ngọt táo mà phải lâu như vậy à.
Một ý nghĩ đáng sợ xẹt qua trong đầu cậu, bọn họ sẽ không làm một ít chuyện kỳ quái trong bếp đi? Không thể nào?
Anh rể nhìn cũng không giống người lưu manh như vậy.
Vân Dã tạm dừng tiết mục nhiều lần với truyền phát tin, ý đồ khiến hai người trong phòng bếp chú ý.
Ngồi trên sô pha ở đây, cậu thậm chí có loại cảm giác mình không nên tồn tại.
Cũng may cửa phòng bếp mở ra, Vân Dã dán mắt vào màn hình chiếu, hai người lớn sống sờ sờ ngồi bên cạnh cậu không nói một lời.
Vân Dã dùng dư quang trộm ngó Phó Chí Tắc, anh rũ mắt nhìn Vân Li.
Nhận thấy tầm mắt của Vân Dã, Phó Chí Tắc đẩy đĩa trái cây đến trước mặt cậu.
Tiếp theo, tự mình đưa cho Vân Li một cái nĩa, đưa lên miệng cô.
Điều khiến Vân Dã hỏng mất chính là, Vân Li còn trực tiếp ăn.
Quá cổ quái.
Từ nhỏ đến lớn, giống đực mà Vân Li gần gũi nhất, thứ nhất là con chó trong nhà, thứ hai chính là cậu.
Trong lòng Vân Dã nổi lên sự buồn rầu rất nhỏ, hỏi: "Anh trai à, anh với chị em ở bên nhau bao lâu rồi?"
Vân Li không quan tâm đối tượng của câu hỏi này là Phó Chí Tắc, chủ động đáp: "Gần tháng."
Phó Thức Tắc: "29 ngày."
Vân Li: "......"
Vân Dã môi giật giật, qua nửa ngày, mới hàm hồ mà thốt ra một từ: "Anh phải đối xử tốt với chị em."
"......"
Vân Li gõ gõ đầu cậu: "Chị mày chắc cần mày bận tâm ha."
"......"
"Anh sẽ tốt với cô ấy." Phó Chí Tắc đứng đắn nói, hoàn toàn không bởi vì lý do tuổi tác mà thờ ơ lời cậu nói.
Vân Li sửng sốt, trực tiếp nhét một miếng táo vào miệng Vân Dã, "Vân Dã em là bị ba già bám vào người à?"
Cảm thấy bất mãn với động tác thô bạo của cô, Vân Dã oán trách nói: "Chị có thể giống anh rể được không, dịu dàng một chút đi."
Vân Li đúng lý hợp tình nói: "Chị đây sẽ không nhá, kêu anh rể em đút em đi."
Nhìn bọn họ cãi nhau, Phó Chí Tắc cảm thấy buồn cười, anh cũng không ngại, hỏi Vân Dã: "Vữa nãy em kêu anh là gì"
Vân Dã có chút ngượng ngùng, hô: "Anh rể......"
Phó Chí Tắc đưa cái nĩa hướng về cậu: "Phải cho em ăn sao?"
Vân Li dời cái nĩa lại: "Không được!"
Ba người ngồi trên sô pha xem phim cùng nhau, Vân Dã hoàn toàn không cảm thấy thuộc tính bóng đèn của mình, nhân lúc Phó Chí Tắc đi toilet, Vân Li nói không nên lời: "Sao em không đợi trong phòng đi."
"Em còn chưa xem phim xong......" Vân Dã không phản ứng lại, cậu xem đến mức nhập thần rồi, Vân Li đẩy đẩy cậu, biểu tình tràn ngập hơi thở hiếp bức.
Vân Dã tức giận nói: "Vân Li, chị có thể học hỏi anh rể nhiều hơn không, dịu dàng với em trai chị chút đi."
"Còn đổi giọng rất trôi chảy." Vân Li không khách khí nói: "Nhanh như vậy liền đứng về phe anh rể rồi."
"Anh rể vừa cao vừa đẹp tính tình lại tốt." Vân Dã ghét bỏ mà nhìn Vân Li một cái, chết sống không chịu động đậy.
"Nhưng mà," Vân Dã nghiêm mặt nói: "Này cho ba biết thì làm sao giờ?"
"......"
Vân Li nhíu nhíu mày: "Chị cũng lớn rồi, nói cái yêu đương còn......" Cô lại nghĩ nghĩ, thẳng tắp mà nhìn Vân Dã, "Quên đi, em đừng nói với ông ấy."
Bởi vì cô tự mình chạy đến Nam Lý Công vừa làm vừa học nghiên, cơn tức giận của Vân Vĩnh Xương khí vẫn chưa nguôi ngoai, muốn cho ông biết mình nói về bạn trai ở Nam Vu, ngồi máy bay đến đánh gãy chân cô đều có khả năng.
"Chị, hiện tại thu nhập của chị làm uploader như nào rồi?"
"Làm chi?"
"Chị tiết kiêm tiền đi." Vân Dã bình tĩnh mà đưa ra một đề nghị, "Có thể ba sẽ đuổi chị ra khỏi nhà nếu bị phát hiện, chị phải tìm một lối thoát cho mình.
"
"......"
Sau khi xem phim, Vân Li tiến Phó Chí Tắc đến dưới lầu lái xe, cô đầy bụng tâm sự, Vân Vĩnh Xương luôn muốn kiểm soát cô về mọi mặt, từ học tập, sinh hoạt đến xã giao.
Vân Li còn nhớ rõ, trước kia mỗi một lần nhìn thấy người lạ, hoặc là tiếp điện thoại, Vân Vĩnh Xương đều sẽ quở trách lời cô nói không đúng, làm không tốt.
Hơn nữa nàng bởi vì tai trái nghe không thấy nguyên nhân, ở trường bị khi dễ, tính cách của cô dần trở thành như ngày hôm nay.
Đổi lại, làm Vân Vĩnh Xương cảm thấy, cô không có năng lực sinh tồn một mình bên ngoài.
Nhưng cô —— có thể tự nuôi sống bản thân, có thể ở một mình rất lâu trong thành phố xa lạ.
Vân Vĩnh Xương không tin, cũng không chấp nhận.
Cô cân nhắc hồi lâu, mới lấy hết can đảm nói với Phó Chí Tắc: "Em vẫn chưa nói chuyện mình yêu đương với gia đình, tính tình ba em không phải rất hảo, có thể anh phải chuẩn bị tâm lý." Lo lắng Phó Chí Tắc để ý, cô lại uyển chuyển vì anh biện minh: "Những mặt khác ba em đều khá tốt, chính là không quá yêu thương con của mình."
"Đâu phải anh hẹn hò với ông ấy." Phó Chí Tắc không thèm để ý nói, chợt, biểu tình tự nhiên hỏi cô: "Phải gặp ba vợ sao?"
"......"
"Em sẽ nói trước với anh một chút, ông ấy chính là quản tương đối nhiều, chỉ vì em nói với anh.
Hơn nữa, ba mẹ em đều có bằng đại học, điều kiện kinh tế gia đình cũng trung bình." Vân Li có chút khó nói.
Quá trình yêu nhau rất hạnh phúc, cô rất ít suy xét đến những thực tế này.
"Nhưng em bây giờ đã có thể tự nuôi sống bản thân, chờ sau khi em tốt nghiệp làm full-time, sẽ càng tốt."
Bộ dáng của cô, là bức bách muốn chứng mình bản thân trước mặt anh.
Trong lòng Phó Chí Tắc hụt hẫng, cũng không biết từ khi nào mình lại cho cô ít cảm giác an toàn như vậy.
Anh kéo cô vào một chút, chính thức mà nói: "Li Li, anh chỉ để ý việc của em là gì.
Mặt khác, đều là râu ria."
Khi lên lầu, Vân Li mới nhớ tới, Phó Chí Tắc quả thật chưa từng hỏi về hoàn cảnh gia đình cô, cũng gián tiếp chứng tỏ, anh không thèm để ý này.
Ở thế giới người trưởng thành, anh cho cô một đoạn tình yêu không liên can gì đến thực tế.
Anh yêu tha thiết, chỉ liên quan với cô.
-
Doãn Dục Trình cảm thấy mình bị Vân Dã hố.
Mấy ngày trước Doãn Dục Trình đem điện thoại cho Doãn Vân Y, kêu cô ấy liên hệ với đối phương một chút, khi đó Vân Dã vẫn chưa đặt vé.
Ngày hôm qua cậu gọi tới, nói mình buổi chiều lên máy bay.
Đem điện thoại cho Doãn Vân Y, kêu cho cả hai tự trò chuyện.
Quay đầu lại Doãn Vân Y nói cho anh biết, Vân Dã nói Vân Li bây giờ đang độc thân.
Vân Y nói qua với anh ta hai chị em thân thiết gắn bó, cũng giống như anh ta và em gái anh ta.
Anh ta cũng không nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của Vân Dã lời.
Vốn dĩ cảm thấy Phó Chí Tắc rất khó hòa hợp, bọn họ phân rõ cũng hợp tình hợp lý.
Ánh mắt đầu tiên liền coi trọng tiểu học muội, anh ta không muốn bỏ lỡ, mới tùy tiện hành động.
Khi quay lại tin nhắn của Vân Li, Doãn Vân Y còn chưa tiết lộ Vân Dã cho anh ta.
Cảm tình liên tiếp thất bại, anh ta cũng không định lấy Doãn Vân Y làm lá chắn, sau khi đưa cô ấy đến công viên trò chơi, làm ma cũ đi kết giao với người ta, giờ phút này hiếm khi anh ta cảm thấy xấu hổ, căng cái miệng cười chào hỏi Vân Li.
Phó Chí Tắc còn đặc biệt ha cửa sổ xe, nhìn anh ta gật gật đầu.
"......"
Đây là chuyện mất mặt nhất trong cuộc đời anh ta.
Sau khi thả Vân Dã đến công viên trò chơi Nam Vu, Vân Li với Phó Chí Tắc cũng không làm bóng đèn, lái xe về Giang Nam uyển.
Công viên trò chơi Nam Vu cũng không có